ĐIỀU BẤT NGỜ
Bà nội đỡ ông nội dậy khỏi giường, giúp ông vào nhà bếp ăn sáng. Sau bữa sáng, bà đưa ông đến ngồi trên cái ghế bành trong phòng khách. Tại đó ông sẽ nghỉ ngơi trong lúc bà rửa chén bát. Thỉnh thoảng, bà lại trở vào kiểm tra xem ông có cần gì không.
Đó là nếp sinh hoạt thường ngày của ông bà kể từ lần đột quỵ mới đây của ông. Họ thỏa thuận với nhau:
Ông không được rời khỏi ghế hay giường mà không có sự giúp đỡ của bà.
Là những người Ireland di cư, ông bà gặp gỡ và cưới nhau ở Mỹ. Bà nội là người thân thiện, cởi mở và rộng lượng; ông thì hơi khép kín và tận tụy với gia đình – À, và hiếm khi mua quà tặng bà nữa. Đó có lẽ là điều đáng buồn duy nhất trong cuộc sống hôn nhân của họ.
Vào một buổi sáng tháng Hai âm u lạnh lẽo điển hình của mùa đông New York, bà đưa ông ra ghế.
– Tôi đi tắm đây, bà trao cho ông cái điều khiển ti-vi – Nếu ông cần gì, hãy chờ một lát và tôi sẽ quay lại.
Tắm xong, bà liếc mắt về phía lưng ghế chỗ ông ngồi và nhận thấy cây gậy của ông không còn ở đó nữa.
Linh tính có chuyện bất thường, bà đi tới chỗ cái ghế. Ông đã biến mất. Cánh cửa tủ quần áo bị mở ra, nón và áo khoác của ông không còn trong tủ. Sự sợ hãi chạy dọc sống lưng bà.
Bà khoác vội chiếc áo khoác và chạy ra ngoài. Bà đưa mắt nhìn xung quanh, những đụn tuyết nhỏ phủ trên vệ đường.
Đi bộ với những người vững chân lúc này còn khó, huống chi là người trong tình trạng như ông.
Ông ấy đi đâu được nhỉ? Sao ông ấy lại ra khỏi nhà một mình?
Bà lo lắng nhìn dòng xe cộ đang lao vun vút trên đường và nhớ lại gần đây có lần nghe ông than thở với đứa cháu rằng ông cảm thấy mình như một “gánh nặng”.
Mãi cho đến năm ngoái, ông hãy còn khỏe mạnh; nhưng giờ đây, ông thậm chí không thể làm cả những việc đơn giản nhất.
Bà đứng một mình nơi góc đường, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Ngay lúc đó, bà nhìn thấy ông vòng qua chỗ khúc cua. Đầu ông cúi xuống, mắt tập trung nhìn xuống lề đường và thận trọng bước từng bước nhỏ. Chiếc áo khoác khoác hờ trên bờ vai trái yếu ớt, bên tay khỏe mạnh thì nắm chặt cây gậy cùng một gói đồ lạ.
Thở phào nhẹ nhõm, bà vội vàng chạy tới đỡ ông. Khi thấy ông vẫn an toàn, bà trách:
– Tôi chỉ để ông lại đó một lát thôi mà. Ông cần thứ gì gấp đến nỗi không chờ được vậy? Tôi lo cho ông quá!
Bối rối và tò mò, bà đưa tay cầm lấy gói đồ màu nâu.
Trước khi ông kịp giải thích, bà nhìn thấy một cái hộp hình trái tim.
– Hôm nay là ngày lễ Tình nhân, ông nói. – Tôi nghĩ biết đâu bà sẽ thích một hộp sô-cô-la. Lâu nay tôi chẳng mua cho bà món quà nào cả
Ông khó khăn thốt ra những lời đó do di chứng của cơn đột quỵ, nhưng bấy nhiêu đã đủ khiến cho ngày đông lạnh lẽo trở nên ấm áp. Nước mắt bà tuôn rơi, bà ôm lấy cánh tay ông. Dù là bà đang dắt ông đi nhưng trong lòng, họ đã trở về thời son trẻ, bà đang tựa vào ông.
Quả thật, không bao giờ là quá muộn để thể hiện tình yêu! st