Kỹ năng sống

CHUYỆN ĐÁNG NHỚ VÀ ĐÁNG QUÊN CỦA TUỔI TRẺ (Truyện ngắn của Lm. Anmai, CSsR)

CHUYỆN ĐÁNG NHỚ VÀ ĐÁNG QUÊN CỦA TUỔI TRẺ

Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, thị trấn nhỏ của Minh như được phủ một lớp áo ấm áp. Những con đường đất dẫn qua những cánh đồng lúa xanh mướt, nơi lũ trẻ con vẫn đang chơi đùa, tiếng cười vang vọng trong không khí. Ở trung tâm thị trấn, nhà thờ Thánh Giuse đứng sừng sững, với tháp chuông cao vút và ánh đèn vàng hắt ra từ những ô cửa kính màu. Đó là nơi Minh cảm thấy bình yên nhất, nơi cậu thường tìm đến mỗi khi lòng mình rối bời.

Minh, 18 tuổi, là một chàng trai cao gầy, với đôi mắt sáng và nụ cười luôn nở trên môi. Cậu lớn lên trong một gia đình Công giáo thuần thành, nơi mẹ cậu, bà An, luôn nhắc nhở cậu về việc cầu nguyện trước mỗi bữa ăn. Cha cậu, ông Tâm, là một người thợ mộc, thường kể cho Minh nghe những câu chuyện về đức tin, về cách Chúa luôn dẫn dắt con người qua những cơn bão cuộc đời. Nhưng ở tuổi 18, Minh không nghĩ nhiều đến những cơn bão. Với cậu, cuộc sống chỉ là những buổi đạp xe cùng bạn bè, những giờ học ở trường, và những giấc mơ mơ hồ về tương lai.

“Minh ơi, nhanh lên! Cha xứ đang đợi tụi mình ở nhà thờ đấy!” Tiếng gọi của Lan vang lên từ đầu ngõ. Lan là cô gái mà Minh thầm thích từ năm lớp 9, với mái tóc dài đen nhánh và nụ cười làm tim cậu rung lên mỗi khi cô xuất hiện. Lan là thành viên tích cực của ca đoàn giáo xứ, và giọng hát của cô, theo Minh, là thứ đẹp nhất cậu từng nghe.

“Đợi chút, tui đang buộc dây giày!” Minh hét lại, vội vàng chạy ra khỏi nhà, không quên ngoái đầu chào mẹ. Bà An mỉm cười, nhắc nhở: “Đừng chạy nhanh quá, con trai. Chúa không vội đâu!”

Khi Minh đến nhà thờ, Lan, Phong và Hằng đã có mặt. Phong, cậu bạn thân nhất của Minh, là một người hài hước nhưng cũng đầy áp lực vì kỳ vọng của gia đình. Hằng, cô gái năng động nhưng hơi bốc đồng, luôn mang lại những ý tưởng điên rồ cho nhóm. Tối nay, cả nhóm sẽ cùng cha xứ chuẩn bị cho buổi cắm trại giáo xứ cuối tuần, một sự kiện mà cả thị trấn đều mong chờ.

Dưới ánh đèn nhà thờ, cha Giuse, vị linh mục già với mái tóc bạc và ánh mắt hiền từ, đang kể cho nhóm bạn nghe câu chuyện về Thánh Phaolô. “Các con biết không,” cha nói, “Thánh Phaolô từng là một người lầm đường lạc lối, nhưng Chúa đã gọi ngài, và ngài đã trở thành ánh sáng cho bao người. Cuộc đời mỗi người đều có những sai lầm, nhưng điều quan trọng là các con có dám đứng dậy và bước tiếp không.”

Minh lắng nghe, nhưng tâm trí cậu lại đang nghĩ đến Lan. Cậu tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để nói với cô ấy về tình cảm của mình không. Phong, ngồi cạnh Minh, thì thầm: “Ê, mày mơ mộng gì đấy? Cha xứ đang nhìn mày kìa!” Minh giật mình, cười ngượng ngịu.

Đêm đó, khi ánh đèn nhà thờ tắt dần, Minh đạp xe về nhà cùng nhóm bạn. Dưới bầu trời đầy sao, cậu cảm thấy cuộc sống thật đẹp. Nhưng cậu không biết rằng, những ngày vô tư ấy sắp sửa kết thúc, và những thử thách lớn đang chờ đợi phía trước.

Ánh đèn nhà thờ Thánh Giuse vẫn sáng như mọi khi, nhưng với Minh, chúng không còn mang lại cảm giác bình yên như trước. Đã ba tháng kể từ buổi cắm trại giáo xứ, và mọi thứ trong cuộc sống của cậu dường như đang trượt khỏi tầm kiểm soát. Những ngày vô tư của tuổi trẻ, khi cả nhóm bạn đạp xe dưới ánh trăng và cười đùa vô lo, giờ đây chỉ còn là ký ức mờ nhạt.

Minh ngồi ở băng ghế cuối nhà thờ, đôi tay đan chặt vào nhau. Cậu vừa rời khỏi một buổi họp nhóm với cha Giuse, nơi cậu đã nói dối lần đầu tiên trong đời. Không phải một lời nói dối lớn lao, nhưng nó đủ khiến trái tim cậu nặng trĩu. Cha Giuse hỏi về Hằng, về lý do cô không còn tham gia sinh hoạt giáo xứ. Minh đáp rằng Hằng bận học, dù cậu biết rõ cô đang dành thời gian với một nhóm bạn mới – những người mà cả thị trấn đều xì xào là “không đàng hoàng”.

Sự thật là Minh không muốn làm cha Giuse thất vọng. Ông luôn tin tưởng cậu, luôn giao phó những nhiệm vụ quan trọng trong giáo xứ. Nhưng Minh cũng không muốn làm Hằng khó xử. Cô đã thay đổi, trở nên xa cách và dễ cáu kỉnh, nhưng cậu vẫn hy vọng cô sẽ quay lại. Và thế là cậu chọn cách dễ nhất: nói dối.

Minh ngẩng đầu, nhìn lên bức tượng Chúa Giêsu trên thập giá. Ánh sáng từ ô cửa kính màu chiếu lên khuôn mặt Ngài, dịu dàng nhưng nghiêm nghị. Cậu tự hỏi liệu Chúa có đang nhìn cậu, có biết cậu vừa làm điều sai trái. Cậu thì thầm một lời cầu nguyện, nhưng không có lời nào thoát ra. Lòng cậu rối bời, không chỉ vì Hằng, mà còn vì Lan – và cả Phong.

Lan. Chỉ nghĩ đến cô thôi cũng khiến tim Minh đập nhanh. Sau buổi cắm trại, Minh cuối cùng lấy hết can đảm để bày tỏ tình cảm với Lan. Một buổi tối, khi cả hai cùng dọn dẹp phòng họp sau buổi sinh hoạt, cậu đã nắm tay cô và nói: “Lan, tui thích cậu. Thích từ lâu lắm rồi.” Lan đỏ mặt, không trả lời ngay, nhưng ánh mắt cô nói rằng cô cũng có tình cảm với cậu. Từ đó, họ bắt đầu một mối quan hệ, nhưng không như Minh tưởng tượng. Lan muốn giữ bí mật, sợ rằng cộng đồng giáo xứ sẽ phán xét. Minh đồng ý, dù trong lòng không thoải mái. Cậu muốn nắm tay cô công khai, muốn cùng cô tham dự Thánh lễ mà không phải lén lút nhìn nhau. Nhưng mỗi lần cậu đề nghị, Lan chỉ nói: “Chờ thêm một thời gian nữa, Minh. Tụi mình cần cẩn thận.”

Mối quan hệ bí mật này khiến Minh cảm thấy như đang sống hai cuộc đời. Một là Minh của giáo xứ, của gia đình, của bạn bè – chàng trai ngoan ngoãn, luôn sẵn sàng giúp đỡ. Còn một Minh khác, lén gặp Lan ở góc công viên sau giờ học, trao nhau những cái ôm vội vàng và những lời thì thầm. Cậu biết điều này không đúng với những gì cha Giuse từng dạy về tình yêu trong sáng, nhưng cậu không thể dừng lại. Lan là ánh sáng của cậu, và cậu sợ mất cô.

Trong khi đó, Phong ngày càng xa cách. Cậu bạn từng là người làm cả nhóm cười nghiêng ngả giờ đây trở nên trầm lặng. Minh nghe tin Phong bắt đầu uống rượu với một nhóm bạn ở trường, nhưng khi cậu hỏi, Phong chỉ gạt đi: “Mày lo gì, tao biết kiểm soát mà.” Minh không tin, nhưng cậu không biết phải làm gì. Phong luôn là người mạnh mẽ, người luôn đứng ra bảo vệ Minh khi cậu bị bắt nạt hồi tiểu học. Nhưng giờ đây, Minh cảm thấy Phong như một người xa lạ.

Hằng thì càng tệ hơn. Cô không còn xuất hiện ở nhà thờ, không còn hát thánh ca hay tham gia các buổi sinh hoạt. Minh từng bắt gặp cô ở chợ, đi cùng một nhóm bạn mà cậu không nhận ra. Họ ăn mặc sành điệu, nói cười lớn tiếng, và Hằng dường như hòa nhập hoàn toàn. Khi Minh gọi cô, Hằng chỉ cười gượng và nói: “Tao bận lắm, Minh. Gặp sau nhé.” Nhưng ánh mắt cô lộ ra một chút bất an, như thể cô biết mình đang đi sai đường.

Tối nay, sau khi rời nhà thờ, Minh đạp xe về nhà, lòng nặng trĩu. Cậu dừng lại ở cây cầu nhỏ bắc qua con sông, nơi cả nhóm từng ngồi ăn kem và mơ về tương lai. Giờ đây, cây cầu trống vắng, chỉ có tiếng nước chảy lặng lẽ. Minh lấy điện thoại, nhắn tin cho Lan: “Mai gặp được không? Tui muốn nói chuyện.” Cô trả lời ngay: “Ừ, nhưng đừng để ai thấy nhé.” Minh thở dài, cất điện thoại vào túi. Cậu tự hỏi liệu mối quan hệ này có đáng để tiếp tục không.

Khi về đến nhà, mẹ Minh, bà An, đang ngồi đọc Kinh Thánh dưới ánh đèn dầu. Bà ngẩng lên, mỉm cười: “Con về rồi à? Hôm nay họp với cha Giuse thế nào?” Minh gật đầu, lẩm bẩm: “Dạ, bình thường ạ.” Cậu không dám nhìn vào mắt mẹ, sợ bà sẽ thấy sự dối trá trong cậu. Cậu đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại và nằm xuống giường.

Đêm đó, Minh không ngủ được. Cậu nghĩ về lời nói dối với cha Giuse, về Hằng, về Phong, về Lan. Cậu nghĩ về những buổi cầu nguyện dưới ánh đèn nhà thờ, khi cậu từng cảm thấy Chúa thật gần. Giờ đây, cậu chỉ cảm thấy một khoảng trống. Cậu muốn cầu nguyện, muốn xin Chúa tha thứ, nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu. Lời của cha Giuse vang lên trong đầu: “Không ai là hoàn hảo. Điều quan trọng là các con có dám đứng dậy và bước tiếp không.”

Minh ngồi dậy, mở cửa sổ. Ánh trăng chiếu xuống cánh đồng lúa, tạo thành một bức tranh bạc lấp lánh. Cậu thì thầm: “Lạy Chúa, con sai rồi. Con không muốn mất bạn bè, không muốn mất Lan, không muốn mất chính mình. Xin Ngài giúp con.” Nhưng lần đầu tiên trong đời, cậu không cảm nhận được câu trả lời. Cậu nhắm mắt, cố xua đi cảm giác tội lỗi, nhưng nó vẫn bám chặt lấy cậu như một cái bóng.

Mưa rơi lất phất trên con đường đất dẫn vào thị trấn, làm mặt đường trở nên lầy lội. Minh đạp xe chậm rãi, chiếc áo mưa cũ kỹ không đủ che hết những giọt nước thấm vào áo cậu. Đã một tuần kể từ khi cậu nói dối cha Giuse về Hằng, và cảm giác tội lỗi vẫn bám lấy cậu như một cái bóng. Nhà thờ Thánh Giuse hiện ra phía xa, ánh đèn vàng mờ nhạt trong màn mưa, nhưng Minh không dừng lại như mọi khi. Cậu không muốn đối mặt với cha Giuse, không muốn nhìn vào ánh mắt hiền từ mà cậu biết sẽ khiến mình phải thú nhận tất cả.

Hằng đã thay đổi hoàn toàn. Tuần trước, trong một buổi sinh hoạt giáo xứ, cô công khai cãi lại cha Giuse khi ông nhắc nhở cô về việc bỏ bê các hoạt động của ca đoàn. “Con không thấy có gì sai khi làm điều mình thích,” Hằng nói, giọng đầy thách thức. Cả phòng họp im lặng, chỉ có tiếng mưa gõ vào mái tôn. Minh ngồi ở góc phòng, cúi đầu, không dám nhìn ai. Cha Giuse chỉ thở dài, nói nhẹ nhàng: “Hằng, Chúa luôn chờ con quay về. Đừng để những cám dỗ làm con lạc lối.” Nhưng Hằng chỉ quay đi, rời khỏi phòng mà không nói thêm lời nào.

Tin tức về hành động của Hằng lan nhanh trong thị trấn. Người ta xì xào rằng cô bị nhóm bạn mới “lôi kéo”, rằng cô không còn là cô gái ngoan ngoãn từng hát thánh ca dưới ánh đèn nhà thờ. Minh nghe mẹ mình, bà An, than thở với hàng xóm: “Tội nghiệp con bé, gia đình nó cũng khổ tâm lắm. Chỉ mong nó sớm tỉnh ngộ.” Minh muốn nói với mẹ rằng cậu cũng có lỗi, rằng cậu đã không làm gì để kéo Hằng trở lại, nhưng cậu không đủ can đảm.

Trong khi đó, mối quan hệ của Minh với Lan ngày càng trở nên căng thẳng. Họ vẫn gặp nhau lén lút, thường ở góc công viên sau giờ học hoặc bên bờ sông khi trời đã tối. Nhưng mỗi lần Minh nắm tay Lan, cậu cảm thấy một khoảng cách vô hình. Lan không còn cười nhiều như trước, và ánh mắt cô thường lộ ra sự bất an. “Minh, tụi mình làm vậy có đúng không?” cô hỏi một buổi chiều, khi cả hai ngồi trên ghế đá dưới tán cây bàng. Minh nắm chặt tay cô, cố gắng tỏ ra tự tin: “Tụi mình không làm gì sai cả, Lan. Chỉ là… tụi mình cần thời gian thôi.” Nhưng chính cậu cũng không tin vào lời mình nói.

Lan lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Tui sợ, Minh. Tui sợ tụi mình đang đi sai đường. Cha Giuse từng nói tình yêu phải trong sáng, phải được Chúa chúc phúc. Nhưng tụi mình đang giấu giếm mọi người. Tui không muốn sống trong cảm giác tội lỗi.” Minh không biết trả lời thế nào. Cậu muốn nói rằng cậu yêu cô, rằng cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giữ cô bên mình. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết Lan đúng. Mối quan hệ của họ không trong sáng, không phải thứ tình yêu mà cha Giuse từng giảng trong các buổi sinh hoạt.

Phong thì càng khiến Minh lo lắng. Cậu bạn thân giờ đây như một người hoàn toàn khác. Minh nghe tin Phong không chỉ uống rượu mà còn bắt đầu chơi cờ bạc với nhóm bạn ở trường. Một lần, Minh bắt gặp Phong ở quán nước gần chợ, ngồi cùng mấy người lạ mặt, trên bàn đầy vỏ lon bia. “Phong, mày làm gì ở đây?” Minh hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh. Phong cười nhạt, ánh mắt đờ đẫn: “Thư giãn chút thôi, Minh. Mày căng thẳng quá rồi đấy.” Minh muốn kéo Phong đi, nhưng cậu bị một người trong nhóm đẩy ra: “Để nó yên, thằng nhóc. Đừng làm phiền tụi tao.” Minh đứng đó, bất lực, nhìn Phong cúi đầu xuống bàn, như thể không còn là cậu bạn từng đạp xe đua với cậu dưới ánh trăng.

Tối nay, nhà thờ tổ chức một buổi cầu nguyện đặc biệt để chuẩn bị cho mùa Chay. Minh miễn cưỡng tham gia, chủ yếu vì mẹ cậu khăng khăng bắt cậu đi. Nhà thờ đông kín người, ánh đèn từ các ô cửa kính màu tạo thành những mảng sáng lung linh trên tường. Cha Giuse đứng trước bàn thờ, giọng ông trầm ấm vang lên: “Hôm nay, chúng ta suy niệm về sự cám dỗ. Trong Tin Mừng theo thánh Mátthêu, Chúa Giêsu đã bị quỷ dữ cám dỗ trong sa mạc. Nhưng Ngài đã chiến thắng, không phải bằng sức mạnh, mà bằng lòng trung thành với Chúa Cha. Các con cũng sẽ đối mặt với cám dỗ – cám dỗ của danh vọng, của dục vọng, của sự dễ dãi. Nhưng hãy nhớ, Chúa luôn ở bên các con, sẵn sàng nâng các con dậy nếu các con sám hối.”

Minh ngồi ở hàng ghế cuối, nghe mà như không nghe. Lời của cha Giuse chạm đến cậu, nhưng cậu không muốn thừa nhận. Cậu nhìn sang Lan, đang ngồi ở hàng ghế đầu cùng ca đoàn. Cô cúi đầu, tay đan chặt, như đang cầu nguyện rất thành tâm. Minh tự hỏi liệu Lan có đang cầu xin Chúa tha thứ cho cả hai, hay cô chỉ đang cầu nguyện cho chính mình. Cậu nhìn quanh, không thấy Phong hay Hằng. Sự vắng mặt của họ khiến cậu cảm thấy một khoảng trống lớn trong lòng.

Sau buổi cầu nguyện, Minh đứng ngoài sân nhà thờ, nhìn mưa rơi. Lan bước ra, khoác áo mưa màu xanh nhạt, mái tóc ướt dính vào trán. “Minh, tui muốn nói chuyện,” cô nói, giọng nghiêm túc. Minh gật đầu, tim đập thình thịch. Họ đứng dưới mái hiên, tránh mưa, nhưng không khí giữa họ lạnh hơn cả những giọt nước rơi.

“Tui nghĩ tụi mình nên dừng lại,” Lan nói, không nhìn vào mắt Minh. “Tui không thể tiếp tục thế này. Tui cảm thấy mình đang phản bội Chúa, phản bội chính mình. Tui xin lỗi, Minh.” Cậu đứng sững, không tin vào tai mình. “Lan, cậu nói gì vậy? Tụi mình… tụi mình yêu nhau mà. Tui sẽ sửa sai, tui sẽ nói với mọi người, tui—”

“Không, Minh,” Lan ngắt lời, giọng run run. “Không phải chỉ vì chuyện giấu giếm. Tui nghĩ… tui nghĩ tụi mình chưa sẵn sàng. Tui cần thời gian để tìm lại chính mình, để tìm lại Chúa.” Cô quay đi, bước vào màn mưa, để lại Minh đứng đó, một mình.

Cậu không về nhà ngay. Thay vào đó, cậu đạp xe ra khỏi thị trấn, đến cánh đồng lúa nơi cả nhóm từng ngồi ngắm sao. Mưa vẫn rơi, thấm ướt cả người cậu, nhưng cậu không quan tâm. Cậu nghĩ về Hằng, về Phong, về Lan, về những lời nói dối, về những sai lầm. Cậu nghĩ về cha Giuse, về bức tượng Chúa Giêsu trên thập giá. Cậu muốn quay lại, muốn sửa chữa mọi thứ, nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu.

Khi trời đã khuya, Minh đạp xe về thị trấn. Từ xa, cậu thấy ánh đèn nhà thờ vẫn sáng, như một ngọn hải đăng giữa màn đêm. Nhưng lần này, cậu không dừng lại. Cậu đạp xe qua, lòng nặng trĩu, không biết rằng con đường sai lối của mình vẫn còn dài phía trước.

Mặt trời buổi sớm chiếu qua những tán cây bàng, rải những mảng sáng lấp lánh trên con đường dẫn vào thị trấn. Nhưng với Minh, ánh sáng ấy không đủ để xua tan bóng tối đang bao trùm lòng cậu. Sau buổi cầu nguyện tuần trước, khi Lan nói rằng họ nên dừng lại, Minh cảm thấy như mất đi một phần của chính mình. Cậu không còn đạp xe qua nhà Lan mỗi chiều, không còn lén nhìn cô trong giờ sinh hoạt giáo xứ. Thay vào đó, cậu lang thang một mình, cố tìm câu trả lời cho những rối ren trong lòng, nhưng chỉ thấy mọi thứ ngày càng tệ hơn.

Phong, người bạn thân nhất của Minh, giờ đây như một quả bom nổ chậm. Tuần trước, gia đình Phong phát hiện cậu không chỉ uống rượu mà còn dính líu đến cờ bạc. Chuyện bắt đầu khi ông Tùng, cha của Phong, tìm thấy một xấp tiền nhàu nhĩ trong túi áo cậu, cùng với mùi rượu nồng nặc. Một cuộc tranh cãi lớn nổ ra ngay tại nhà Phong, tiếng hét của ông Tùng vang khắp xóm nhỏ. “Mày muốn phá nát gia đình này à?” ông quát, giọng run lên vì tức giận. Phong không đáp, chỉ cúi đầu, nhưng ánh mắt cậu lộ rõ sự bất cần. Đêm đó, Phong bỏ nhà đi, không nói với ai một lời.

Minh nghe tin từ Hằng, người giờ đây hiếm khi xuất hiện cùng nhóm bạn cũ. Cô gọi điện cho Minh, giọng hốt hoảng: “Minh, Phong bỏ nhà rồi. Tui thấy nó ở quán nước ngoài chợ đêm qua, nhưng nó không chịu nói chuyện. Mày làm gì đi chứ!” Minh muốn hét lên rằng cậu cũng bất lực, rằng cậu đã cố khuyên Phong nhưng vô ích. Nhưng cậu chỉ thở dài, đáp: “Tui sẽ thử tìm nó.” Cậu biết tìm Phong không dễ, không phải vì Phong trốn tránh, mà vì cậu sợ đối mặt với sự thật rằng tình bạn của họ đang tan vỡ.

Hằng, trong khi đó, cũng không khá hơn. Sau lần cãi cha Giuse, cô gần như cắt đứt mọi liên lạc với giáo xứ. Minh nghe tin Hằng bị nhóm bạn mới lợi dụng, lừa cô đưa một số tiền lớn để “đầu tư” vào một dự án không có thật. Khi phát hiện ra sự thật, Hằng hoảng loạn, gọi điện khóc lóc với Lan. Lan kể lại cho Minh, giọng đầy lo lắng: “Hằng nói nó không biết phải làm gì nữa. Tui bảo nó quay lại nhà thờ, nói chuyện với cha Giuse, nhưng nó sợ bị phán xét.” Minh muốn giúp Hằng, nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu. Chính cậu cũng đang vật lộn với những sai lầm của mình.

Mối quan hệ với Lan là điều khiến Minh đau đớn nhất. Sau buổi nói chuyện dưới mưa, cậu cố gắng gặp cô để thuyết phục cô thay đổi ý định. Một buổi chiều, cậu đợi Lan ở cổng trường, hy vọng có thể nói chuyện rõ ràng. Khi Lan bước ra, mái tóc dài buộc cao, đôi mắt trầm tư, Minh cảm thấy tim mình thắt lại. “Lan, tụi mình nói chuyện một chút được không?” cậu hỏi, giọng gần như van xin. Lan dừng lại, nhìn cậu, rồi gật đầu miễn cưỡng.

Họ ngồi trên băng ghế đá dưới gốc cây phượng, nơi từng là chỗ cả nhóm hay tụ tập. Minh hít một hơi thật sâu, nói: “Lan, tui biết tụi mình sai khi giấu mọi người. Nhưng tui sẵn sàng sửa đổi. Tui sẽ nói với cha Giuse, với gia đình, với tất cả. Chỉ cần cậu cho tui một cơ hội.” Lan nhìn xuống đôi tay đan chặt của mình, giọng nhỏ nhẹ: “Minh, không phải chỉ vì chuyện giấu giếm. Tui sợ rằng tụi mình đang làm tổn thương lẫn nhau. Tui muốn một tình yêu trong sáng, được Chúa chúc phúc, nhưng giờ tui không chắc tụi mình đang làm đúng. Tui cần thời gian, Minh. Tui xin lỗi.”

Lời nói của Lan như một nhát dao. Minh muốn hét lên, muốn nói rằng cậu yêu cô hơn bất cứ điều gì, nhưng cậu biết cô nói đúng. Tình yêu của họ, dù bắt đầu từ những rung động trong sáng, đã trở thành một bí mật nặng nề, kéo cả hai xa khỏi những giá trị mà họ từng tin tưởng. Minh gật đầu, không nói gì thêm, và nhìn Lan bước đi, bóng cô khuất dần sau hàng cây.

Tối đó, cha Giuse gọi Minh đến văn phòng giáo xứ. Minh bước vào, lòng đầy lo lắng. Văn phòng nhỏ, với giá sách đầy Kinh Thánh và những bức tranh về Chúa Giêsu, luôn khiến Minh cảm thấy bình yên. Nhưng hôm nay, cậu chỉ muốn chạy trốn. Cha Giuse ngồi sau bàn gỗ, ánh mắt hiền từ nhưng nghiêm nghị. “Minh, con ngồi xuống đi,” ông nói, chỉ vào chiếc ghế đối diện. “Cha nghe nhiều chuyện về nhóm của con. Phong, Hằng, và cả con nữa. Cha muốn biết chuyện gì đang xảy ra.”

Minh cúi đầu, không biết phải trả lời thế nào. Cậu muốn nói sự thật – về Phong, về Hằng, về Lan, về những lời nói dối – nhưng cổ họng cậu như nghẹn lại. “Dạ… tụi con chỉ đang gặp chút rắc rối thôi ạ,” cậu lẩm bẩm, biết rằng mình lại đang nói dối. Cha Giuse thở dài, đặt tay lên vai Minh. “Minh, con là một người tốt, và Chúa trao cho con trách nhiệm với bạn bè của mình. Nhưng trách nhiệm không phải là ép họ thay đổi, mà là giúp họ thấy ánh sáng của Chúa. Con có đang làm điều đó không?”

Lời của cha Giuse như một lời cảnh báo, nhưng Minh không muốn nghe. Cậu cảm thấy áp lực đè nặng, như thể cả thế giới đang đổ lỗi cho cậu. “Con không biết phải làm gì, thưa cha,” cậu nói, giọng gần như cáu kỉnh. “Tụi con lớn rồi, mỗi người có lựa chọn của riêng mình. Con không thể ép họ!” Cha Giuse nhìn cậu, ánh mắt buồn bã. “Minh, Chúa không bao giờ bỏ rơi con, ngay cả khi con lạc lối. Nhưng con phải chọn đứng dậy, phải chọn ánh sáng. Đừng để sự giận dữ hay thất vọng che mờ con đường của con.”

Minh rời văn phòng, lòng đầy hỗn loạn. Cậu đạp xe ra khỏi giáo xứ, không về nhà mà hướng đến quán nước nơi Phong từng xuất hiện. Cậu tìm thấy Phong ngồi ở góc quán, một mình, trước mặt là một lon bia. “Phong, về nhà đi,” Minh nói, giọng cứng rắn. Phong ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi. “Mày đến đây làm gì, Minh? Muốn dạy đời tao à?” Minh nắm tay Phong, cố kéo cậu đứng dậy. “Tao là bạn mày, Phong. Tao không muốn thấy mày tự hủy hoại mình!”

Phong đẩy Minh ra, giọng gằn lại: “Bạn? Mày chỉ biết lo cho Lan, lo cho bản thân mày! Mày có bao giờ hỏi tao đang nghĩ gì không? Tao mệt mỏi, Minh! Gia đình tao, trường học, tất cả mọi thứ! Mày không hiểu đâu!” Lời nói của Phong như một cú đấm vào mặt Minh. Cậu đứng sững, không biết đáp lại thế nào. Phong quay đi, bỏ lại Minh đứng đó, giữa tiếng nhạc ồn ào của quán.

Trên đường về, Minh cảm thấy mọi thứ sụp đổ. Tình bạn với Phong, tình yêu với Lan, lòng tin với Hằng – tất cả đều đang tan vỡ. Cậu dừng xe trước nhà thờ, nhìn ánh đèn vàng hắt ra từ ô cửa kính màu. Cậu nhớ đến lời mẹ mình, bà An, từng nói: “Con ơi, khi con lạc lối, hãy nhìn vào ánh đèn nhà thờ. Nó sẽ dẫn con về với Chúa.” Nhưng lần này, Minh không bước vào. Cậu đạp xe về nhà, lòng nặng trĩu, không biết rằng những thử thách lớn hơn vẫn đang chờ phía trước.

Đêm tối bao trùm thị trấn, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên những con đường đất lầy lội sau cơn mưa. Minh ngồi trong phòng, nhìn ra cửa sổ, lòng nặng trĩu như tảng đá. Cậu vừa nhận được tin từ Lan: Phong đã gây ra một tai nạn xe máy. Trong lúc say xỉn, Phong điều khiển xe với tốc độ cao, đâm vào một người đi đường. May mắn, người đó chỉ bị thương nhẹ, nhưng sự việc đã làm cả thị trấn xôn xao. Phong giờ đây không chỉ là tâm điểm của sự chỉ trích mà còn đối mặt với nguy cơ bị đuổi học.

Minh nắm chặt điện thoại, đọc lại tin nhắn của Lan: “Minh, Phong đang ở bệnh viện với gia đình. Tình hình căng lắm. Mày đến được không?” Cậu muốn trả lời, muốn chạy ngay đến bệnh viện, nhưng đôi chân cậu như bị chôn chặt. Cậu cảm thấy tội lỗi, như thể chính cậu đã đẩy Phong vào con đường này. Nếu cậu khuyên Phong mạnh mẽ hơn, nếu cậu không để cuộc cãi vã ở quán nước kết thúc trong sự giận dữ, liệu mọi chuyện có khác không?

Cậu nhớ lại lời cảnh báo của cha Giuse: “Con có trách nhiệm với bạn bè của mình… giúp họ thấy ánh sáng của Chúa.” Nhưng Minh đã làm gì? Cậu mải mê với Lan, với những cảm xúc rối ren của chính mình, và bỏ mặc Phong khi cậu ấy cần nhất. Cậu nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh Phong ngồi trong quán nước, ánh mắt đờ đẫn, nhưng nó vẫn ám ảnh cậu.

Sáng hôm sau, Minh đạp xe đến bệnh viện thị trấn. Không khí ở đây ngột ngạt, mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với tiếng rên khẽ của bệnh nhân. Minh tìm thấy gia đình Phong ở hành lang, ông Tùng – cha của Phong – đứng dựa vào tường, khuôn mặt hốc hác. Bà Liên, mẹ Phong, ngồi trên ghế, tay ôm mặt, vai run lên vì khóc. Minh tiến đến, giọng lí nhí: “Dạ, bác… Phong sao rồi ạ?”

Ông Tùng nhìn Minh, ánh mắt đầy giận dữ và đau đớn. “Sao hả? Nó say xỉn, đâm vào người ta, giờ còn nằm trong kia! Mày là bạn nó, mày biết nó lêu lổng mà không nói gì sao?” Minh cúi đầu, không dám đáp. Cậu muốn nói rằng cậu đã cố, nhưng lời của ông Tùng đúng. Cậu đã không làm đủ.

Bà Liên ngẩng lên, giọng nghẹn ngào: “Minh, bác không trách con. Nhưng Phong… nó không nghe ai nữa. Bác chỉ mong nó tỉnh lại, sửa sai.” Minh gật đầu, cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng. Cậu xin phép vào thăm Phong, nhưng y tá nói cậu ấy cần nghỉ ngơi. Minh rời bệnh viện, lòng trĩu nặng, không biết phải đối mặt với Phong thế nào khi cậu ấy tỉnh lại.

Trên đường về, Minh ghé qua công viên, nơi cậu và Lan từng ngồi nói chuyện. Cậu muốn gọi cho Lan, muốn xin lỗi, muốn hỏi cô có thể giúp gì cho Phong. Nhưng cậu dừng lại, nhớ rằng Lan đã muốn giữ khoảng cách. Mối quan hệ của họ, dù từng là nguồn an ủi, giờ đây chỉ là một gánh nặng. Lan đúng khi nói rằng tình yêu của họ không trong sáng, không được Chúa chúc phúc. Minh đã cố chạy theo cảm xúc, nhưng chỉ khiến cả hai tổn thương.

Cùng lúc đó, Hằng bất ngờ tìm đến Minh. Cô đứng trước cổng nhà cậu, đôi mắt sưng đỏ, mái tóc rối bù. “Minh, tui xin lỗi,” cô nói, giọng run run. “Tui biết tui sai khi bỏ nhóm, khi đi với đám bạn đó. Tui… tui chỉ muốn được chú ý, muốn khác đi. Nhưng giờ tui mất tất cả.” Minh nhìn Hằng, muốn an ủi, nhưng trong lòng cậu chỉ toàn giận dữ và mệt mỏi. “Hằng, giờ không phải lúc,” cậu nói, giọng lạnh lùng. “Phong đang ở bệnh viện, mày biết không? Mày chỉ biết nghĩ cho bản thân!”

Hằng bật khóc, nhưng Minh không dừng lại. Cậu đóng cổng, để cô đứng đó, một mình. Ngay khi cổng đóng lại, cậu hối hận. Hằng đang cố quay lại, cố sửa sai, nhưng cậu lại đẩy cô ra xa. Cậu tự hỏi mình đã trở thành người như thế nào – một người không thể tha thứ, không thể lắng nghe, không thể giúp đỡ bạn bè.

Tối đó, Minh không đến nhà thờ, dù mẹ cậu, bà An, nhắc nhở về buổi cầu nguyện hàng tuần. Thay vào đó, cậu ngồi trong phòng, nhìn bức ảnh chụp nhóm bạn hồi buổi cắm trại giáo xứ. Phong cười rạng rỡ, Hằng giơ tay tạo dáng ngớ ngẩn, Lan đứng cạnh Minh, ánh mắt dịu dàng. Giờ đây, tất cả chỉ là ký ức. Minh tự hỏi liệu cậu có thể quay lại thời điểm đó, khi mọi thứ còn trong sáng, còn tràn đầy hy vọng.

Lan, trong khi đó, bắt đầu xa cách Minh hoàn toàn. Cô dành nhiều thời gian hơn cho ca đoàn, cho các hoạt động giáo xứ, như thể muốn tìm lại sự bình an mà cô đã đánh mất. Minh nghe mẹ kể rằng Lan hát thánh ca trong Thánh lễ Chủ nhật, giọng cô vang lên như một lời cầu nguyện, khiến nhiều người xúc động. Minh muốn đến nghe, muốn nói với Lan rằng cậu tôn trọng quyết định của cô, nhưng cậu không đủ can đảm. Cậu sợ nhìn thấy Lan – không phải vì giận cô, mà vì cậu biết mình không xứng đáng.

Cộng đồng giáo xứ bắt đầu bàn tán về Phong. Một số người chỉ trích cậu, gọi cậu là “đứa con hư hỏng”. Nhưng cha Giuse, trong bài giảng Chủ nhật, nhắc nhở mọi người về lòng thương xót. “Chúng ta không ở đây để phán xét,” ông nói. “Chúa Giêsu đã tha thứ cho những kẻ tội lỗi, và Ngài dạy chúng ta làm điều tương tự. Phong cần tình yêu, cần sự hướng dẫn, không phải sự lên án.” Minh nghe mẹ kể lại bài giảng, nhưng cậu không cảm thấy được an ủi. Cậu tự hỏi liệu Phong có thể được tha thứ, và liệu chính cậu có xứng đáng được tha thứ không.

Phong cuối cùng được xuất viện, nhưng cậu đối mặt với hậu quả nặng nề. Nhà trường cảnh cáo, và gia đình cậu bị yêu cầu bồi thường cho người bị nạn. Ông Tùng tuyên bố sẽ giám sát Phong chặt chẽ hơn, không cho cậu ra ngoài trừ khi đi học. Minh cố liên lạc với Phong, nhưng cậu không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại. Minh cảm thấy như tình bạn của họ đã chấm dứt, và cậu không biết làm thế nào để sửa chữa.

Một buổi tối, Minh đứng trước nhà thờ, nhìn ánh đèn vàng hắt ra từ ô cửa kính màu. Cậu nhớ lời mẹ: “Ánh đèn nhà thờ sẽ dẫn con về với Chúa.” Nhưng cậu không bước

Mưa đã ngừng rơi, nhưng bầu trời thị trấn vẫn xám xịt, như thể phản chiếu tâm trạng của Minh. Cậu ngồi trên băng ghế gỗ trong sân nhà thờ Thánh Giuse, tay nắm chặt một mẩu giấy nhàu nhĩ – một danh sách những điều cậu muốn thú nhận với cha Giuse. Nhưng danh sách ấy, dù đã được viết đi viết lại nhiều lần, vẫn chưa bao giờ rời khỏi túi áo cậu. Sau tai nạn của Phong, Minh cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống của mình đang sụp đổ, và cậu biết mình cần phải đối mặt với những sai lầm. Nhưng mỗi lần đứng trước cánh cửa văn phòng cha Giuse, cậu lại quay đi, lòng đầy sợ hãi.

Phong đã xuất viện được một tuần, nhưng cậu không còn là Phong của ngày xưa. Minh nghe mẹ kể rằng Phong gần như không rời khỏi phòng, từ chối nói chuyện với gia đình, bạn bè, hay thậm chí cha Giuse. Ông Tùng, cha của Phong, đã đến nhà thờ cầu nguyện mỗi tối, xin Chúa giúp con trai mình tìm lại con đường đúng. Minh muốn đến thăm Phong, muốn nói rằng cậu vẫn coi Phong là bạn, nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu. Lời nói của Phong trong lần cãi nhau ở quán nước vẫn vang vọng trong đầu cậu: “Mày chỉ biết lo cho bản thân!” Minh tự hỏi liệu đó có phải sự thật.

Hằng, trong khi đó, cũng đang chìm trong bóng tối của riêng mình. Sau lần bị Minh từ chối khi cô đến xin lỗi, Hằng trở nên khép kín hơn. Minh nghe Lan kể rằng Hằng vẫn đến trường, nhưng cô không còn cười nói như trước. Cô ngồi một mình trong giờ ra chơi, ánh mắt trống rỗng, như thể đang cố che giấu nỗi đau. Minh biết Hằng đang hối hận vì đã đi theo nhóm bạn xấu, nhưng cậu không thể tìm được sức mạnh để tha thứ cho cô. Chính cậu cũng đang vật lộn với cảm giác tội lỗi, với những lời nói dối, với mối quan hệ bí mật đã tan vỡ với Lan.

Lan là vết thương sâu nhất trong lòng Minh. Sau lần nói chuyện ở công viên, cô chính thức chấm dứt mọi liên lạc với cậu. Minh không còn thấy cô ở góc công viên, không còn nghe giọng cô hát thánh ca trong các buổi sinh hoạt. Lan quay lại với ca đoàn, với các hoạt động giáo xứ, như thể cô đang cố xây dựng lại cuộc sống mà cô đã đánh mất. Minh nghe mẹ kể rằng Lan đã nói chuyện với cha Giuse, thú nhận về mối quan hệ của họ và xin được hướng dẫn. “Con bé thật can đảm,” bà An nói, giọng đầy cảm thông. “Nó muốn sửa sai, muốn tìm lại Chúa.” Minh chỉ gật đầu, nhưng trong lòng cậu đầy cay đắng. Tại sao Lan có thể tiến lên, còn cậu thì không?

Cậu quyết định hôm nay sẽ là ngày cậu đối mặt với sự thật. Minh đứng dậy, bước vào nhà thờ, nơi ánh đèn từ ô cửa kính màu tạo thành những mảng sáng lung linh trên sàn đá. Cha Giuse đang ở bàn thờ, sắp xếp các vật dụng cho Thánh lễ tối. Minh hít một hơi thật sâu, tiến đến, giọng run run: “Thưa cha, con… con muốn nói chuyện.”

Cha Giuse mỉm cười, chỉ vào băng ghế gần đó. “Ngồi xuống đi, Minh. Cha luôn sẵn sàng lắng nghe con.” Minh ngồi xuống, tay siết chặt mẩu giấy trong túi. Cậu muốn nói tất cả – về lời nói dối đầu tiên để che giấu cho Hằng, về mối quan hệ bí mật với Lan, về việc cậu đã không ngăn cản Phong, về cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm cậu mỗi ngày. Nhưng khi mở miệng, cậu chỉ nói được: “Con… con không biết mình đang làm gì nữa, thưa cha. Con thấy mọi thứ rối tung lên.”

Cha Giuse nhìn cậu, ánh mắt hiền từ nhưng sắc bén, như thể ông có thể thấy rõ những gì Minh đang giấu. “Minh, Chúa biết mọi điều trong lòng con, ngay cả những điều con không dám nói. Nhưng để được chữa lành, con phải thành thật – với Chúa, với chính mình, và với những người con đã làm tổn thương. Con có sẵn sàng làm điều đó không?”

Minh cúi đầu, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cậu muốn nói “Vâng, con sẵn sàng,” nhưng sự thật là cậu không chắc. Cậu sợ phải đối mặt với Phong, sợ phải xin lỗi Hằng, sợ phải thừa nhận với Lan rằng cậu đã sai. Cậu sợ rằng nếu nói ra tất cả, cậu sẽ mất đi chút tự trọng cuối cùng. “Con… con cần thời gian, thưa cha,” cậu lẩm bẩm, biết rằng mình lại đang trốn tránh.

Cha Giuse thở dài, đặt tay lên vai Minh. “Minh, Chúa không bao giờ vội vã. Ngài chờ đợi con, nhưng con phải tự bước đi. Hãy nhớ câu chuyện về người con hoang đàng. Anh ta đã lạc lối, nhưng khi trở về, Chúa Cha vẫn dang rộng vòng tay. Con cũng có thể trở về, nhưng con phải chọn.” Minh gật đầu, nhưng lòng cậu vẫn rối bời. Cậu rời nhà thờ, mẩu giấy trong túi vẫn nguyên vẹn, như một lời nhắc nhở về sự hèn nhát của mình.

Trên đường về, Minh vô tình gặp Hằng ở cây cầu nhỏ bắc qua con sông. Cô đứng đó, nhìn xuống dòng nước, khuôn mặt nhợt nhạt. Minh dừng xe, do dự, rồi tiến đến. “Hằng, mày… mày ổn không?” cậu hỏi, giọng ngập ngừng. Hằng quay lại, ánh mắt đầy đau đớn. “Minh, tui xin lỗi vì mọi chuyện. Tui biết tui làm mày thất vọng. Tui chỉ… tui chỉ muốn quay lại, nhưng tui không biết làm thế nào.”

Lần này, Minh không nổi giận. Cậu thấy trong ánh mắt Hằng một nỗi đau giống hệt nỗi đau của mình. Nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng tha thứ. “Hằng, tui cũng không biết phải làm gì,” cậu nói, giọng trầm xuống. “Tui chỉ cần thời gian.” Hằng gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Minh quay đi, đạp xe về nhà, cảm thấy mình vừa bỏ lỡ một cơ hội để sửa chữa.

Tối đó, Minh nằm trên giường, nhìn trần nhà. Cậu nghĩ về Phong, về Hằng, về Lan, về cha Giuse. Cậu nghĩ về những buổi cầu nguyện dưới ánh đèn nhà thờ, khi cậu từng cảm thấy Chúa thật gần. Giờ đây, cậu chỉ cảm thấy một khoảng trống. Cậu lấy mẩu giấy ra, đọc lại những dòng chữ: “Con đã nói dối. Con đã làm tổn thương bạn bè. Con đã phản bội niềm tin của gia đình.” Nhưng thay vì xé nó đi hay mang đến cho cha Giuse, cậu nhét nó vào ngăn kéo, như thể có thể giấu đi tội lỗi của mình.

Mẹ cậu, bà An, gõ cửa phòng. “Minh, con không đi nhà thờ tối nay à?” bà hỏi, giọng đầy lo lắng. Minh lắc đầu, nói dối: “Con mệt, mẹ ạ.” Bà An nhìn cậu, ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng đầy buồn bã. “Minh, mẹ biết con đang gặp khó khăn. Nhưng đừng quên cầu nguyện. Chúa luôn ở đó, ngay cả khi con không cảm thấy Ngài.” Minh gật đầu, nhưng khi mẹ rời đi, cậu không mở Kinh Thánh, không quỳ xuống. Cậu chỉ nằm đó, cảm thấy lạc lõng, như thể Chúa đã rời xa cậu – hay chính cậu đã rời xa Ngài.

Đêm khuya, Minh đứng dậy, mở cửa sổ. Ánh trăng chiếu xuống cánh đồng lúa, tạo thành một bức tranh bạc lấp lánh. Cậu nhìn về phía nhà thờ, nơi ánh đèn vẫn sáng, như một lời mời gọi. Nhưng lần này, cậu không đáp lại. Cậu nhắm mắt, cố xua đi cảm giác trống rỗng, nhưng nó vẫn bám chặt lấy cậu, như một lời nhắc nhở rằng con đường sai lối của cậu vẫn chưa kết thúc.

Mùa đông đến sớm, mang theo những cơn gió lạnh buốt thổi qua cánh đồng lúa giờ đây đã ngả vàng. Minh đứng trước cổng nhà, áo khoác mỏng không đủ giữ ấm, nhưng cậu không cảm thấy cái lạnh. Trong lòng cậu, một cơn bão lớn hơn đang tàn phá mọi thứ. Chỉ trong vài tuần, nhóm bạn của cậu – những người từng là cả thế giới của cậu – đã tan rã hoàn toàn. Phong bị gửi đi xa, Hằng suy sụp vì một vụ lừa đảo, và Lan ngày càng xa cách. Minh cảm thấy mình như một kẻ thất bại, không chỉ với bạn bè, mà còn với chính mình và với Chúa.

Hằng là người chịu cú sốc lớn nhất. Sau lần bị Minh từ chối khi cô xin lỗi, Hằng tiếp tục giao du với nhóm bạn xấu, hy vọng lấy lại cảm giác được chú ý. Nhưng họ lợi dụng cô, thuyết phục cô đưa một số tiền lớn – tiền tiết kiệm mà gia đình cô dành dụm cho việc học đại học – để đầu tư vào một “dự án” không có thật. Khi Hằng phát hiện ra mình bị lừa, cô sụp đổ. Tin tức lan khắp thị trấn, trở thành một scandal nhỏ. Người ta xì xào rằng Hằng “hư hỏng”, rằng cô đã tự chuốc lấy hậu quả vì bỏ giáo xứ và giao du với “bọn bất hảo”. Minh nghe mẹ kể lại, lòng đau như cắt. Cậu biết Hằng không đáng bị đối xử như vậy, nhưng cậu cũng biết mình có phần trách nhiệm.

Một buổi chiều, Minh quyết định đến nhà Hằng. Cậu đạp xe qua những con đường quen thuộc, lòng nặng trĩu. Nhà Hằng nằm ở cuối thị trấn, một ngôi nhà nhỏ với hàng rào tre và sân đất. Khi Minh gõ cửa, mẹ Hằng, bà Mai, ra mở. Đôi mắt bà đỏ hoe, khuôn mặt hốc hác. “Minh, con đến à?” bà nói, giọng nghẹn ngào. “Hằng nó… nó không muốn gặp ai. Nhưng con vào đi, may ra nó chịu nói chuyện với con.”

Minh bước vào, thấy Hằng ngồi co ro trên ghế gỗ ở góc phòng. Cô gầy đi nhiều, đôi mắt trống rỗng, mái tóc rối bù. “Hằng,” Minh gọi khẽ, ngồi xuống đối diện. Hằng không ngẩng lên, chỉ lẩm bẩm: “Mày đến làm gì, Minh? Muốn cười nhạo tui à?” Minh lắc đầu, cố giữ giọng bình tĩnh. “Tui không cười nhạo mày. Tui chỉ muốn giúp. Tui xin lỗi vì lần trước, tui… tui không nên đuổi mày đi.”

Hằng bật khóc, vai run lên. “Minh, tui sai rồi. Tui nghĩ mình có thể khác, có thể nổi bật, nhưng tui chỉ làm mọi thứ tệ hơn. Gia đình tui giờ khổ lắm, mẹ tui khóc mỗi đêm. Tui không biết làm sao để sửa sai.” Minh muốn ôm Hằng, muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn, nhưng cậu không chắc. Cậu cố gắng an ủi: “Hằng, mày vẫn có thể quay lại. Cha Giuse sẽ giúp, giáo xứ sẽ giúp. Tui cũng sẽ ở đây.” Nhưng giọng cậu thiếu thuyết phục, và Hằng chỉ lắc đầu. “Mày không hiểu đâu, Minh. Tui không xứng đáng được tha thứ.”

Cuộc nói chuyện kết thúc trong im lặng. Minh rời nhà Hằng, cảm thấy mình vừa làm tình hình tệ hơn. Cậu thiếu kiên nhẫn, thiếu sự thấu hiểu mà cha Giuse từng nói là cần thiết để giúp người khác. Cậu đạp xe về nhà, lòng đầy hối hận, tự hỏi liệu mình có còn cơ hội để sửa chữa.

Trong khi đó, Phong đã bị gia đình gửi đến ở với một người chú ở thành phố, cách thị trấn hàng trăm cây số. Quyết định này được đưa ra sau khi nhà trường chính thức cảnh cáo Phong, và ông Tùng tuyên bố rằng cậu cần “một môi trường mới để sửa đổi”. Minh nghe tin từ Lan, người cố gắng liên lạc với Phong trước khi cậu đi. “Phong không trả lời tin nhắn,” Lan nói qua điện thoại, giọng buồn bã. “Tui chỉ muốn nói với cậu ấy rằng tụi mình vẫn là bạn, nhưng cậu ấy không muốn nghe.” Minh không đáp, chỉ cảm thấy một khoảng trống lớn trong lòng. Với Phong rời đi, nhóm bạn của cậu chính thức tan rã.

Lan, trong khi đó, ngày càng gắn bó với giáo xứ. Cô tham gia ca đoàn, giúp tổ chức các buổi sinh hoạt, và thường xuyên nói chuyện với cha Giuse. Minh nghe mẹ kể rằng Lan đã tìm lại được sự bình an, rằng cô cầu nguyện mỗi ngày để xin Chúa tha thứ và hướng dẫn. Minh ngưỡng mộ Lan, nhưng cũng cảm thấy xa cách. Cô đã chọn con đường của ánh sáng, còn cậu vẫn chìm trong bóng tối. Cậu muốn nói với Lan rằng cậu tôn trọng cô, rằng cậu xin lỗi vì đã kéo cô vào mối quan hệ bí mật, nhưng mỗi lần định nhắn tin, cậu lại dừng lại. Cậu sợ cô sẽ không trả lời, hoặc tệ hơn, sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại.

Cộng đồng giáo xứ vẫn tiếp tục vận hành, như một ngọn đèn không bao giờ tắt. Cha Giuse tổ chức một buổi cầu nguyện đặc biệt cho Phong và Hằng, kêu gọi mọi người không phán xét mà hãy cầu xin Chúa dẫn dắt họ. “Chúng ta đều là con cái Chúa,” ông nói trong bài giảng. “Và như người cha trong dụ ngôn người con hoang đàng, Chúa luôn chờ đợi chúng ta trở về. Nhưng chúng ta cũng phải làm phần của mình – yêu thương, tha thứ, và nâng đỡ lẫn nhau.” Minh nghe mẹ kể lại, nhưng cậu không đến nhà thờ. Cậu cảm thấy mình không xứng đáng, không đủ tư cách để đứng dưới ánh đèn nhà thờ.

Một buổi tối, Minh ngồi trong phòng, lấy ra một tờ giấy và bắt đầu viết thư xin lỗi. Cậu viết cho Phong, xin lỗi vì đã không là một người bạn tốt. Cậu viết cho Hằng, xin lỗi vì đã không lắng nghe khi cô cần. Cậu viết cho Lan, xin lỗi vì đã làm tổn thương cô. Và cuối cùng, cậu viết cho chính mình, thừa nhận rằng cậu đã lạc lối, đã phản bội niềm tin của gia đình và của Chúa. Nhưng khi viết xong, cậu không gửi. Cậu gấp lá thư lại, nhét vào ngăn kéo, cảm thấy mình không xứng đáng được tha thứ. Lá thư ấy, như mẩu giấy danh sách tội lỗi trước đó, trở thành một lời nhắc nhở về sự hèn nhát của cậu.

Gió lạnh thổi qua thị trấn nhỏ, mang theo hơi ẩm từ cánh đồng lúa đã gặt xong, để lại những gốc rạ trơ trọi dưới ánh trăng mờ nhạt. Minh đứng trước nhà thờ Thánh Giuse, nhìn ánh đèn vàng hắt ra từ ô cửa kính màu, nhưng lần này, cậu không cảm thấy sự an ủi quen thuộc. Ánh đèn ấy, từng là ngọn hải đăng dẫn lối cậu qua những ngày vô tư, giờ đây chỉ như một lời nhắc nhở về những sai lầm cậu không thể sửa chữa. Cậu đã mất bạn bè, mất tình yêu, và dường như, mất cả đức tin.

Đã hai tuần kể từ khi Phong bị gửi đến thành phố, và nhóm bạn của Minh tan rã hoàn toàn. Hằng, sau vụ lừa đảo, gần như không rời khỏi nhà, trừ những lần mẹ cô ép cô đến trường. Lan, ngược lại, trở thành một phần không thể thiếu của giáo xứ, với giọng hát thánh ca vang vọng trong mỗi Thánh lễ. Nhưng Minh, cậu không còn chỗ đứng trong thế giới ấy. Cậu bỏ các buổi sinh hoạt giáo xứ, bỏ cả Thánh lễ Chủ nhật, và mỗi lần mẹ cậu, bà An, nhắc nhở, cậu chỉ lẩm bẩm một lời xin lỗi qua loa.

Cậu không còn cầu nguyện nữa. Những lời kinh từng chảy trôi tự nhiên như hơi thở giờ đây chỉ là những âm thanh vô nghĩa. Cậu thử quỳ xuống, thử thì thầm “Lạy Chúa, xin giúp con,” nhưng không có câu trả lời. Cậu tự hỏi liệu Chúa có thực sự ở đó, hay Ngài đã quay lưng với cậu, như cách cậu đã quay lưng với bạn bè và gia đình. Cảm giác hoài nghi ấy, như một cơn sóng lớn, cuốn cậu vào bóng tối sâu thẳm.

Nhưng không phải tất cả đều chìm trong tuyệt vọng. Hằng, bất ngờ thay, đã tìm đến cha Giuse. Minh nghe mẹ kể rằng một buổi chiều, Hằng xuất hiện ở văn phòng giáo xứ, đôi mắt sưng đỏ, giọng run rẩy. Cô thú nhận tất cả – về nhóm bạn xấu, về số tiền bị lừa, về sự phản bội với giáo xứ và gia đình. Cha Giuse lắng nghe, không phán xét, và hướng dẫn cô bắt đầu lại bằng cách cầu nguyện và tham gia các hoạt động thiện nguyện. “Hằng đang cố gắng,” bà An nói, giọng đầy hy vọng. “Con bé quỳ trước tượng Đức Mẹ, xin Mẹ dẫn lối. Mẹ nghĩ nó sẽ vượt qua.”

Minh muốn cảm thấy vui cho Hằng, nhưng cậu chỉ thấy một khoảng trống. Tại sao Hằng có thể tìm được ánh sáng, còn cậu thì không? Cậu nghĩ về lá thư xin lỗi cậu đã viết cho nhóm bạn, nhưng không gửi. Cậu nghĩ về mẩu giấy liệt kê những sai lầm, vẫn nằm trong ngăn kéo. Cậu muốn làm điều gì đó, bất cứ điều gì, để thoát khỏi cảm giác này, nhưng mỗi bước cậu định tiến lên đều bị kéo ngược lại bởi sự sợ hãi và tội lỗi.

Lan, trong khi đó, vẫn cố gắng liên lạc với Phong. Cô gửi tin nhắn, gọi điện, thậm chí viết một lá thư tay gửi đến địa chỉ người chú của Phong ở thành phố. Nhưng Phong không trả lời. Minh nghe Lan kể lại qua một người bạn chung, rằng cô cảm thấy bất lực, nhưng cô vẫn cầu nguyện cho Phong mỗi ngày. “Tui tin Chúa sẽ chạm đến cậu ấy,” Lan nói, giọng đầy niềm tin. Minh ngưỡng mộ sự kiên định của Lan, nhưng cũng cảm thấy xa cách hơn bao giờ hết. Cô đã tìm lại được Chúa, còn cậu chỉ thấy bóng tối.

Một buổi tối, Minh ngồi trong phòng, nhìn bức ảnh chụp nhóm bạn hồi buổi cắm trại giáo xứ. Nụ cười rạng rỡ của Phong, dáng vẻ nghịch ngợm của Hằng, ánh mắt dịu dàng của Lan – tất cả như thuộc về một thế giới khác. Cậu tự hỏi liệu họ có thể quay lại, liệu cậu có thể sửa chữa những gì đã vỡ. Nhưng rồi cậu nhớ đến lời của cha Giuse: “Con phải chọn ánh sáng.” Cậu không biết mình có đủ sức để chọn hay không.

Đêm đó, khi cả nhà đã đi ngủ, Minh nghe thấy tiếng mẹ cầu nguyện trong phòng khách. Cậu mở cửa phòng, bước ra, và thấy bà An quỳ trước bàn thờ nhỏ, nơi có tượng Chúa Giêsu và Đức Mẹ Maria. Ánh sáng từ ngọn nến nhỏ chiếu lên khuôn mặt mẹ, lộ rõ những nếp nhăn và đôi mắt đỏ hoe. “Lạy Chúa, xin dẫn lối cho con trai con,” bà thì thầm. “Nó đang lạc đường, nhưng con biết Ngài không bỏ rơi nó. Xin cho nó sức mạnh để trở về.”

Minh đứng lặng, tim thắt lại. Cậu nhận ra mình không chỉ làm tổn thương bạn bè, mà còn làm mẹ đau lòng. Bà An, người luôn tin tưởng cậu, luôn cầu nguyện cho cậu, giờ đây phải quỳ xin Chúa thay đổi cậu. Cậu muốn chạy đến, ôm mẹ và xin lỗi, nhưng chân cậu như bị chôn chặt. Cậu quay về phòng, đóng cửa lại, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, cậu khóc. Những giọt nước mắt không phải vì Phong, Hằng, hay Lan, mà vì mẹ – người cậu yêu thương nhất, nhưng cũng là người cậu làm tổn thương nhiều nhất.

Cậu mở ngăn kéo, lấy ra lá thư xin lỗi và mẩu giấy liệt kê sai lầm. Cậu đọc lại, từng dòng chữ như một nhát dao. Cậu nghĩ về thông điệp mà mẹ từng dạy: “Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú; cha mẹ đi, cuộc đời chỉ còn lối về.” Cậu nhận ra rằng, dù cậu đã mất bạn bè, dù cậu đã lạc lối, mẹ vẫn là chỗ trú cuối cùng của cậu. Nhưng cậu cũng biết, nếu không sửa sai, cậu sẽ mất cả điều đó.

Sáng hôm sau, Minh quyết định đến nhà thờ. Cậu bước vào, quỳ trước tượng Chúa Giêsu trên thập giá, ánh đèn từ ô cửa kính màu chiếu lên khuôn mặt Ngài, dịu dàng nhưng nghiêm nghị. Cậu thì thầm: “Lạy Chúa, con không biết Ngài có còn nghe con không. Con đã sai, đã làm tổn thương mọi người, đã rời xa Ngài. Con không biết làm thế nào để quay lại, nhưng con xin Ngài… xin Ngài chỉ đường.”

Nhưng lần này, cậu không cảm thấy câu trả lời. Không có ánh sáng đột nhiên chiếu rọi, không có giọng nói từ trời cao. Chỉ có sự tĩnh lặng, và cảm giác trống rỗng vẫn bám chặt lấy cậu. Minh đứng dậy, bước ra khỏi nhà thờ, ánh đèn vàng phía sau lưng cậu như một lời mời gọi chưa được đáp lại. Cậu đạp xe về nhà, lòng nặng trĩu, nhưng sâu thẳm trong cậu, một tia hy vọng nhỏ bé bắt đầu le lói – không phải vì cậu đã tìm thấy Chúa, mà vì cậu biết mẹ vẫn đang cầu nguyện cho cậu, và đó là lý do để cậu tiếp tục cố gắng.

Cậu không biết rằng, bóng tối này chỉ là khúc dạo đầu cho bình minh, và con đường trở về với Chúa, với bạn bè, và với chính mình, dù dài và khó khăn, vẫn đang chờ cậu phía trước.

Mùa xuân đến, mang theo những cơn gió nhẹ và sắc xanh mới trên cánh đồng lúa vừa được gieo trồng. Thị trấn nhỏ của Minh như bừng tỉnh sau một mùa đông dài, nhưng trong lòng cậu, mùa đông vẫn chưa rời đi. Ánh đèn nhà thờ Thánh Giuse vẫn sáng mỗi tối, nhưng Minh không còn cảm thấy nó là nơi trú ẩn. Tuy nhiên, đêm hôm ấy, khi nghe mẹ cầu nguyện cho mình, cậu nhận ra một điều: dù cậu đã lạc lối, dù cậu đã làm tổn thương bạn bè và gia đình, mẹ vẫn là chỗ trú cuối cùng của cậu, và đó là lý do để cậu bắt đầu lại.

Sáng hôm sau, Minh thức dậy sớm hơn bình thường. Cậu mở ngăn kéo, lấy ra lá thư xin lỗi và mẩu giấy liệt kê sai lầm. Cậu đọc lại từng dòng, cảm giác tội lỗi vẫn nặng nề, nhưng lần này, cậu không nhét chúng trở lại. Cậu gấp cẩn thận, bỏ vào túi áo, và quyết định hôm nay sẽ là ngày cậu đối mặt với sự thật. Thông điệp của mẹ – “Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú” – vang vọng trong đầu cậu, như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim lạnh giá.

Minh đạp xe đến nhà thờ, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng không kém lo lắng. Nhà thờ vắng lặng vào buổi sáng, chỉ có tiếng chim hót và tiếng lá xào xạc trong gió. Cậu bước vào văn phòng cha Giuse, nơi ông đang đọc Kinh Thánh dưới ánh sáng từ ô cửa sổ. Cha Giuse ngẩng lên, mỉm cười: “Minh, con đến sớm thế. Có chuyện gì muốn chia sẻ không?”

Minh hít một hơi thật sâu, lấy mẩu giấy ra khỏi túi. “Thưa cha, con… con muốn thú nhận. Con đã sai rất nhiều, và con không thể tiếp tục trốn tránh nữa.” Giọng cậu run run, nhưng cậu tiếp tục. Cậu kể về lời nói dối đầu tiên để che giấu cho Hằng, về mối quan hệ bí mật với Lan, về việc cậu đã không ngăn cản Phong khi cậu ấy lạc lối. Cậu kể về cảm giác tội lỗi, về sự hoài nghi đức tin, về lá thư xin lỗi cậu không bao giờ gửi. Khi nói xong, cậu cảm thấy như một tảng đá lớn được nhấc khỏi ngực, nhưng cậu vẫn sợ nhìn vào mắt cha Giuse.

Cha Giuse lắng nghe, không ngắt lời, ánh mắt hiền từ nhưng nghiêm nghị. Khi Minh dừng lại, ông đặt tay lên vai cậu. “Minh, con đã rất can đảm khi nói ra sự thật. Chúa không bao giờ rời xa con, ngay cả khi con cảm thấy Ngài xa cách. Con nhớ dụ ngôn người con hoang đàng không? Anh ta đã lạc lối, nhưng khi trở về, Chúa Cha không trách phạt, mà dang rộng vòng tay. Con đã bước bước đầu tiên, và đó là điều quan trọng nhất.”

Minh cúi đầu, nước mắt lăn dài. “Nhưng con không biết làm thế nào để sửa sai, thưa cha. Phong không ở đây, Hằng đang suy sụp, Lan không muốn nói chuyện với con. Con sợ mọi thứ đã quá muộn.” Cha Giuse mỉm cười nhẹ. “Không bao giờ là quá muộn, Minh. Sám hối không chỉ là xin lỗi, mà là hành động. Hãy bắt đầu từ những gì con có thể làm – giúp Hằng, liên lạc với Phong, và tôn trọng Lan. Chúa sẽ dẫn lối cho con.”

Lời của cha Giuse như một ngọn gió thổi tan mây mù trong lòng Minh. Cậu rời văn phòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dù biết con đường phía trước còn dài. Bước đầu tiên của cậu là tìm Hằng. Cậu đạp xe đến nhà cô, lòng đầy quyết tâm. Khi gõ cửa, bà Mai, mẹ Hằng, ra mở, ánh mắt bà sáng lên khi thấy Minh. “Minh, con lại đến à? Hằng nó… nó đang ở trong phòng. Con vào đi.”

Hằng vẫn ngồi co ro trên ghế gỗ, nhưng lần này, cô ngẩng lên khi thấy Minh. “Mày lại đến làm gì?” cô hỏi, giọng yếu ớt. Minh ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Hằng, tui xin lỗi vì lần trước. Tui sai khi không lắng nghe mày. Tui biết mày đang đau, nhưng tui muốn giúp. Cha Giuse nói giáo xứ đang tổ chức một dự án thiện nguyện cho trẻ em nghèo. Mày có muốn tham gia với tui không? Có thể… có thể nó sẽ giúp mày cảm thấy tốt hơn.”

Hằng nhìn Minh, ánh mắt dao động giữa nghi ngờ và hy vọng. Sau một lúc im lặng, cô gật đầu. “Ừ, tui sẽ thử. Nhưng Minh, tui sợ mọi người sẽ phán xét tui.” Minh mỉm cười, giọng chắc chắn: “Sẽ không ai phán xét mày. Cha Giuse nói Chúa luôn tha thứ, và tụi mình cũng sẽ học cách tha thứ. Cùng làm nhé?” Hằng gật đầu lần nữa, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi cô.

Buổi chiều hôm đó, Minh và Hằng đến nhà thờ để đăng ký tham gia dự án thiện nguyện. Cha Giuse chào đón họ, ánh mắt ông ánh lên niềm vui. “Hằng, Minh, cha rất mừng thấy hai con ở đây. Dự án này là cơ hội để các con mang ánh sáng của Chúa đến cho người khác, và cũng để chữa lành chính mình.” Minh nhìn Hằng, thấy cô mỉm cười lần đầu tiên sau nhiều tháng. Cậu cảm nhận được một tia hy vọng, nhỏ bé nhưng đủ để tiếp tục.

Về phần Lan, Minh biết cậu không thể ép cô nói chuyện, nhưng cậu quyết định gửi một tin nhắn. “Lan, tui xin lỗi vì tất cả. Tui không mong cậu tha thứ ngay, nhưng tui đang cố sửa sai. Nếu cậu muốn, tụi mình có thể nói chuyện khi cậu sẵn sàng. Cảm ơn cậu vì đã luôn là chính mình.” Cậu nhấn gửi, không kỳ vọng trả lời, nhưng chỉ vài giờ sau, Lan nhắn lại: “Minh, tui cần thời gian, nhưng tui cảm ơn mày vì đã thành thật. Tụi mình sẽ nói chuyện, nhưng không phải bây giờ.” Tin nhắn ấy, dù ngắn, đủ để Minh cảm thấy nhẹ lòng.

Trước khi đi ngủ, Minh viết một lá thư cho Phong. Cậu không biết liệu Phong có đọc hay không, nhưng cậu cần nói ra. “Phong, tui xin lỗi vì đã không là một người bạn tốt. Tui biết mày đang khó khăn, nhưng tui tin mày có thể vượt qua. Nếu mày muốn, tụi mình vẫn ở đây, chờ mày về. Tui nhớ những ngày tụi mình đạp xe cùng nhau. Bạn mày, Minh.” Cậu gấp thư, ghi địa chỉ người chú của Phong, và quyết định sẽ gửi vào sáng mai.

Đêm đó, Minh đứng trước bàn thờ nhỏ trong nhà, nơi mẹ cậu thường cầu nguyện. Cậu quỳ xuống, lần đầu tiên sau nhiều tháng, và thì thầm: “Lạy Chúa, con không hứa sẽ làm mọi thứ đúng, nhưng con hứa sẽ cố gắng. Xin Ngài dẫn lối cho con, cho Hằng, cho Phong, và cho Lan.” Cậu không nghe thấy tiếng trả lời, nhưng cậu cảm nhận được một sự bình an nhỏ bé, như thể Chúa đang lắng nghe.

Minh nhìn ra cửa sổ, thấy ánh đèn nhà thờ sáng ở phía xa. Lần này, cậu không quay đi. Cậu mỉm cười, biết rằng bước đầu tiên đã được thực hiện, và dù con đường chuộc lỗi còn dài, cậu không còn đi một mình.

Mặt trời buổi sớm chiếu qua những tán cây bàng, rải ánh sáng lấp lánh trên con đường đất dẫn vào thị trấn. Minh đạp xe đến nhà thờ Thánh Giuse, cảm giác nhẹ nhõm nhưng cũng hồi hộp. Sau khi thú nhận sai lầm với cha Giuse và thuyết phục Hằng tham gia dự án thiện nguyện, cậu bắt đầu cảm nhận được một tia hy vọng. Thông điệp của mẹ – “Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú” – vẫn vang vọng trong lòng, nhắc nhở cậu rằng gia đình và đức tin là điểm tựa vững chắc nhất. Nhưng cậu biết, hành trình chuộc lỗi mới chỉ bắt đầu, và lòng tha thứ – cho bạn bè và cho chính mình – sẽ là thử thách lớn nhất.

Dự án thiện nguyện của giáo xứ là một sáng kiến để hỗ trợ trẻ em nghèo ở vùng ngoại ô thị trấn. Minh và Hằng được phân công vào nhóm chuẩn bị đồ dùng học tập, từ sách vở đến bút chì, để tặng các em nhỏ. Buổi sáng hôm ấy, họ làm việc trong phòng họp giáo xứ, nơi những chiếc bàn gỗ chất đầy hộp bút và tập vở mới. Hằng, dù vẫn còn rụt rè, bắt đầu cởi mở hơn. “Minh, mày nghĩ bọn trẻ sẽ thích mấy cuốn vở này không?” cô hỏi, cầm một cuốn vở in hình con mèo dễ thương.

Minh mỉm cười, cảm thấy vui khi thấy Hằng dần trở lại là chính mình. “Chắc chắn thích chứ! Tụi nhỏ mà thấy hình con mèo là mê liền.” Hằng cười khẽ, lần đầu tiên sau nhiều tháng Minh thấy nụ cười ấy. Họ tiếp tục làm việc, trò chuyện về những ngày xưa – những buổi đạp xe, những lần cắm trại giáo xứ. Dù không nói ra, cả hai đều hiểu rằng họ đang cố gắng hàn gắn những vết nứt trong tình bạn.

Trong lúc nghỉ giải lao, Minh và Hằng ngồi ngoài sân nhà thờ, dưới bóng cây phượng. Hằng nhìn xa xăm, giọng trầm xuống: “Minh, tui vẫn cảm thấy tội lỗi. Tui đã làm gia đình thất vọng, làm mày và mọi người thất vọng. Làm sao tui có thể tha thứ cho chính mình?” Minh ngẫm nghĩ, nhớ lại lời cha Giuse về dụ ngôn người con hoang đàng. “Hằng, cha Giuse nói rằng Chúa luôn tha thứ, ngay cả khi tụi mình không xứng đáng. Nếu Chúa có thể tha thứ, thì mày cũng có thể học cách tha thứ cho mình. Tụi mình đang cố gắng, và đó là điều quan trọng.”

Hằng gật đầu, ánh mắt cô sáng lên một chút. Minh nhận ra rằng tha thứ không chỉ là điều cậu cần làm cho Hằng, mà còn là điều cậu cần làm cho chính mình. Những tháng qua, cậu đã tự trách mình vì không ngăn cản Phong, vì làm tổn thương Lan, vì nói dối cha Giuse. Nhưng giờ đây, cậu hiểu rằng để tiến lên, cậu phải buông bỏ gánh nặng ấy.

Buổi chiều hôm đó, Minh bất ngờ gặp Lan ở nhà thờ. Cô đang giúp ca đoàn tập luyện cho Thánh lễ Chủ nhật, giọng hát trong trẻo vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Minh đứng ở cửa, không dám bước vào, sợ làm gián đoạn. Nhưng Lan nhìn thấy cậu, mỉm cười nhẹ và ra hiệu cho cậu chờ. Khi buổi tập kết thúc, cô bước ra, mái tóc dài buộc cao, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ một khoảng cách.

“Minh, tui nghe nói mày và Hằng đang làm dự án thiện nguyện,” Lan nói, giọng nhẹ nhàng. Minh gật đầu, ngập ngừng: “Ừ, tụi tui đang cố gắng… sửa sai. Tui cũng muốn cảm ơn cậu, vì tin nhắn hôm trước. Nó giúp tui có động lực tiếp tục.” Lan nhìn cậu, ánh mắt mềm mại hơn. “Minh, tui không giận mày. Tui chỉ cần thời gian để tìm lại chính mình. Khi tui nói chuyện với cha Giuse, tui nhận ra rằng tha thứ là món quà mình tặng cho người khác, nhưng cũng là cho chính mình. Tui đang học cách làm điều đó.”

Minh cảm thấy lòng mình ấm lại. “Lan, tui không mong tụi mình quay lại như trước, nhưng tui hy vọng tụi mình có thể là bạn, như những ngày đầu.” Lan mỉm cười, gật đầu. “Tụi mình sẽ là bạn, Minh. Nhưng hãy để mọi thứ tự nhiên, được không?” Minh gật đầu, cảm thấy một gánh nặng được nhấc khỏi vai. Dù không phải tất cả đã được sửa chữa, nhưng cuộc nói chuyện này là một bước tiến lớn.

Tối hôm đó, Minh tham dự Thánh lễ, lần đầu tiên sau nhiều tháng. Cha Giuse giảng về lòng thương xót, lấy ví dụ về Thánh Phêrô, người đã chối Chúa ba lần nhưng vẫn được tha thứ và trở thành đá tảng của Giáo hội. “Thánh Phêrô không hoàn hảo,” cha Giuse nói, giọng trầm ấm. “Ông đã sợ hãi, đã yếu đuối, nhưng Chúa Giêsu không bỏ rơi ông. Ngài nhìn vào lòng sám hối của Phêrô và trao cho ông sứ mệnh lớn lao. Các con cũng vậy – những sai lầm không định nghĩa con, mà cách con đứng dậy mới là điều quan trọng.”

Lời giảng của cha Giuse chạm đến trái tim Minh. Cậu nghĩ về Thánh Phêrô, về sự yếu đuối của ông, và nhận ra rằng cậu cũng có thể được tha thứ, cũng có thể đứng dậy. Cậu nhìn sang Hằng, đang ngồi ở hàng ghế bên cạnh, đôi mắt cô lấp lánh nước khi nghe bài giảng. Minh biết rằng cả hai đang cùng nhau bước trên con đường chuộc lỗi, và dù còn khó khăn, họ không đi một mình.

Khi Thánh lễ kết thúc, Minh kiểm tra điện thoại và bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Phong. Chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Tao nhận được thư mày. Đang nghĩ về chuyện trở về. Cảm ơn.” Minh đứng sững, tim đập nhanh. Tin nhắn ấy, dù ngắn, là tia sáng đầu tiên từ Phong sau nhiều tháng im lặng. Cậu nhắn lại: “Phong, tụi tao chờ mày. Khi nào mày sẵn sàng, cứ về.” Cậu không biết liệu Phong có thực sự trở về hay không, nhưng cậu cảm thấy hy vọng, như thể Chúa đang làm việc theo cách của Ngài.

Trên đường về nhà, Minh dừng lại ở cây cầu nhỏ bắc qua con sông, nơi nhóm bạn từng ngồi ngắm sao. Cậu nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, nghĩ về những ngày đã qua – những sai lầm, những tổn thương, nhưng cũng là những bài học. Cậu nhớ đến lời mẹ: “Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú.” Mẹ cậu, bà An, là người đã cầu nguyện không ngừng, là người đã cho cậu sức mạnh để bước tiếp. Cậu tự hứa sẽ không bao giờ làm mẹ thất vọng nữa.

Khi về đến nhà, Minh thấy mẹ đang đọc Kinh Thánh dưới ánh đèn dầu. Bà ngẩng lên, mỉm cười: “Con đi nhà thờ về à? Mẹ thấy con tươi tỉnh hơn rồi đấy.” Minh cười, ngồi xuống bên mẹ. “Mẹ, con đang cố gắng. Con không hứa sẽ làm mọi thứ đúng, nhưng con sẽ không bỏ cuộc.” Bà An nắm tay cậu, ánh mắt đầy yêu thương. “Mẹ tin con, Minh. Và Chúa cũng tin con.”

Đêm đó, Minh nằm trên giường, nhìn ra cửa sổ. Ánh đèn nhà thờ vẫn sáng ở phía xa, như một lời nhắc nhở rằng ánh sáng của Chúa không bao giờ tắt. Cậu nhắm mắt, thì thầm một lời cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin dạy con cách tha thứ, cho bạn bè con, và cho chính con.” Lần này, cậu cảm nhận được một sự bình an nhỏ bé, như thể Chúa đang mỉm cười với cậu. Minh biết rằng hành trình chuộc lỗi còn dài, nhưng cậu đã học được bài học quan trọng nhất: tha thứ không chỉ là món quà cho người khác, mà còn là con đường để cậu tìm lại chính mình.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!