Kỹ năng sống

Tha thứ không phải để giữ người ta lại. Là để tự thả mình ra

“Tha thứ không phải để giữ người ta lại. Là để tự thả mình ra.”


 

LỜI MỞ ĐẦU: GÁNH NẶNG VÔ HÌNH

 

Anh chị em thân mến,

Trong cuộc hành trình đức tin của mỗi chúng ta, có lẽ không có ngọn núi nào khó trèo qua cho bằng ngọn núi của sự tha thứ. Khi bị người khác làm tổn thương, bị phản bội, bị đối xử bất công, phản ứng tự nhiên của con người là oán giận, là đau đớn, là mong muốn đòi lại công bằng. Chúng ta ôm giữ nỗi đau đó, coi nó như một phần của con người mình. Chúng ta tự nhủ rằng việc không tha thứ là một cách để trừng phạt kẻ đã làm ta tổn thương, là một cách để “bắt họ phải trả giá”.

Chúng ta lầm tưởng rằng oán giận là một vũ khí ta chĩa về phía kẻ thù. Nhưng thực tế, oán giận là một liều thuốc độc mà chúng ta tự uống mỗi ngày, trong khi hy vọng kẻ khác phải chết. Oán giận là một nhà tù không có song sắt, nhưng lại giam cầm tâm hồn ta chặt hơn bất cứ xiềng xích nào. Ta bị trói buộc vào quá khứ, vào con người đã làm ta đau khổ. Mỗi khi nghĩ đến họ, vết thương xưa lại ứa máu, lòng ta lại dậy sóng, và sự bình an mà Thiên Chúa hứa ban lại trở nên xa vời. Ta không thể ngủ ngon, không thể cầu nguyện sốt sắng, không thể mỉm cười trọn vẹn. Gánh nặng vô hình đó đè ta xuống, rút cạn sức sống thiêng liêng và biến trái tim ta thành một mảnh đất khô cằn, sỏi đá.

Và rồi, Tin Mừng của Chúa Giêsu đến, mang theo một lời mời gọi vừa thách thức lại vừa giải thoát: lời mời gọi tha thứ. Chúa không mời gọi chúng ta tha thứ để dung túng cho tội lỗi, hay để xóa đi ký ức đau buồn. Ngài mời gọi chúng ta tha thứ vì một lý do sâu xa và mang tính sống còn hơn nhiều.

Bài luận này xin được cùng anh chị em suy tư về một chân lý quan trọng: “Tha thứ không phải để giữ người ta lại. Là để tự thả mình ra.” Đây không phải là hành động vì họ, mà là hành động vì chính linh hồn của chúng ta. Đây là hành trình bẻ gãy xiềng xích, phá đổ nhà tù của oán giận, và bước vào sự tự do đích thực của con cái Thiên Chúa.


 

PHẦN I: NHẬN DIỆN NHÀ TÙ CỦA OÁN GIẬN

 

Chương 1: Bản chất của sự bất dung thứ

 

Sự bất dung thứ (unforgiveness) không chỉ đơn giản là một cảm xúc tiêu cực. Nó là một trạng thái tinh thần, một quyết định của ý chí bám chặt lấy sự oán giận và mong muốn trả thù. Nó hoạt động như một khối u trong tâm hồn, từ từ di căn và phá hủy mọi khía cạnh của đời sống chúng ta.

  • Về mặt tâm lý: Các nhà tâm lý học đã chứng minh rằng việc ôm giữ hận thù gây ra căng thẳng kinh niên (chronic stress), dẫn đến các bệnh về tim mạch, huyết áp cao, suy giảm hệ miễn dịch. Nó là nguồn gốc của chứng lo âu, trầm cảm và mất ngủ. Về bản chất, ta đang để cho hành động sai trái của người khác tiếp tục đầu độc cơ thể và tâm trí của ta, rất lâu sau khi sự việc đã kết thúc.
  • Về mặt tương quan: Khi không tha thứ, chúng ta xây lên những bức tường ngăn cách. Trái tim ta trở nên chai cứng, không chỉ với người đã làm ta tổn thương, mà còn với cả những người xung quanh. Ta trở nên đa nghi, cay đắng, và khó lòng mở ra một mối quan hệ mới. Ta nhìn thế giới qua lăng kính của sự tổn thương, và do đó, không thể cảm nhận được trọn vẹn niềm vui và tình yêu thương.
  • Về mặt thiêng liêng: Đây là hậu quả tàn khốc nhất. Sự bất dung thứ là một chướng ngại vật khổng lồ giữa ta và Thiên Chúa. Làm sao ta có thể cầu nguyện với một trái tim đầy oán hận? Kinh Lạy Cha mà Chúa Giêsu dạy chúng ta đọc mỗi ngày bỗng trở thành một lời phán xét chính mình: “Xin tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con.” Khi ta từ chối tha thứ cho anh chị em mình, ta đang tự mình đóng cánh cửa đón nhận lòng thương xót của Chúa. Ta không thể nào đón nhận sự chữa lành từ Thiên Chúa khi tay ta vẫn đang nắm chặt vũ khí hận thù. Sự bất dung thứ làm cho linh hồn ta khô cằn, khiến lời cầu nguyện của ta trở nên trống rỗng và các bí tích mất đi hiệu năng trọn vẹn trong đời sống ta.

Thánh Gioan Phaolô II trong thông điệp Dives in Misericordia (Thiên Chúa Giàu Lòng Thương Xót) đã nhấn mạnh rằng thế giới sẽ không thể tìm thấy bình an nếu không quay về với lòng thương xót. Điều này cũng đúng với thế giới nội tâm của mỗi người. Tâm hồn ta sẽ không thể có bình an nếu không thực hành lòng thương xót, mà hành động cụ thể đầu tiên của lòng thương xót chính là sự tha thứ.


 

Chương 2: Những hiểu lầm tai hại về sự tha thứ

 

Để có thể bước vào hành trình giải thoát, trước hết chúng ta cần phá bỏ những hiểu lầm phổ biến nhưng vô cùng tai hại về sự tha thứ. Rất nhiều người không thể tha thứ vì họ đang bám vào những định nghĩa sai lầm này.

Hiểu lầm 1: Tha thứ là quên đi.

  • Sự thật: Tha thứ không phải là một dạng mất trí nhớ. Chúa không đòi hỏi chúng ta phải xóa bỏ ký ức về nỗi đau. Những vết sẹo vẫn có thể còn đó, như một lời nhắc nhở. Tha thứ đích thực là nhớ lại mà không còn cảm thấy đau đớn, oán hận hay mong muốn trả thù. Đó là khi ký ức đó không còn quyền năng kiểm soát cảm xúc và hành động của bạn nữa. Corrie ten Boom, một người sống sót từ trại tập trung của Đức Quốc Xã, người đã tha thứ cho chính những tên cai ngục của mình, đã nói: “Tha thứ là trả tự do cho một người tù, và rồi nhận ra người tù đó chính là bạn.” Bà không bao giờ quên những gì đã xảy ra, nhưng bà đã chọn không để quá khứ đó giam cầm tương lai của mình.

Hiểu lầm 2: Tha thứ là dung túng cho tội lỗi hoặc coi nhẹ sự việc.

  • Sự thật: Tha thứ không có nghĩa là nói rằng “việc bạn làm cũng không sao đâu.” Hoàn toàn ngược lại, tha thứ thừa nhận rằng một điều sai trái nghiêm trọng đã xảy ra. Chính vì có một món nợ thật sự, nên mới cần đến sự tha thứ để xóa bỏ món nợ đó. Khi tha thứ, chúng ta không nói hành động kia là đúng, mà chúng ta đang đưa ra một quyết định có ý thức là sẽ không để hành động sai trái đó tiếp tục hủy hoại tâm hồn mình. Chúng ta lên án tội lỗi, nhưng theo gương Chúa Giêsu, chúng ta yêu thương và tha thứ cho tội nhân.

Hiểu lầm 3: Tha thứ đòi hỏi phải hòa giải.

  • Sự thật: Đây là điểm mấu chốt để hiểu câu nói “Tha thứ không phải để giữ người ta lại.”
    • Tha thứ là một hành động đơn phương, diễn ra bên trong tâm hồn của người bị tổn thương. Bạn có thể tha thứ cho một người dù họ không xin lỗi, không hối cải, thậm chí đã qua đời. Đó là quyết định của riêng bạn với Chúa.
    • Hòa giải là một hành động song phương, là quá trình xây dựng lại mối quan hệ. Hòa giải đòi hỏi nỗ lực từ cả hai phía: sự hối cải chân thành từ người gây lỗi và sự tái lập lòng tin.
  • Bạn có thể tha thứ cho một người đã lạm dụng bạn, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải quay lại mối quan hệ độc hại đó. Tha thứ là để giải thoát bạn khỏi sợi dây căm thù trói buộc bạn với họ. “Thả mình ra” có nghĩa là bạn không còn bị họ cầm tù trong tâm trí, nhưng “không giữ người ta lại” có nghĩa là bạn có quyền và trách nhiệm bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương trong tương lai. Hòa giải chỉ có thể xảy ra khi có sự an toàn và tin tưởng được phục hồi.

Hiểu lầm 4: Tha thứ là một cảm xúc.

  • Sự thật: Nếu chờ đến khi “cảm thấy muốn” tha thứ, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ tha thứ được. Tha thứ không phải là một cảm xúc ấm áp chợt đến. Nó là một quyết định của ý chí, một hành động đức tin. Bạn quyết định tha thứ ngay cả khi cảm xúc của bạn vẫn còn đang gào thét phản đối. Bạn nói với Chúa: “Lạy Chúa, con không cảm thấy muốn tha thứ, nhưng vì vâng lời Chúa và vì chính linh hồn con, con quyết định tha thứ cho người này. Xin Chúa hãy lo phần cảm xúc của con.” Chính khi ta thực hiện hành động của ý chí đó, ân sủng của Chúa mới bắt đầu hoạt động và từ từ chữa lành những cảm xúc bị tổn thương của ta.


 

PHẦN II: NỀN TẢNG THẦN HỌC CỦA SỰ THA THỨ

 

Đối với người Kitô hữu, sự tha thứ không chỉ là một liệu pháp tâm lý hay một triết lý sống. Nó bắt nguồn sâu xa từ chính căn tính đức tin của chúng ta. Nền tảng của nó là mối tương quan giữa ta với Thiên Chúa.

 

Chương 3: Chiều Kích Thẳng Đứng – Ta là người được tha thứ

 

Nền tảng của mọi sự tha thứ chính là chân lý này: Chúng ta tha thứ cho người khác bởi vì chúng ta đã được Thiên Chúa tha thứ trước. Nếu không thấm nhuần điều này, mọi nỗ lực tha thứ của chúng ta sẽ chỉ là sự cố gắng của con người, mỏng manh và dễ sụp đổ.

Dụ ngôn Người Đầy Tớ Không Biết Thương Xót trong Tin Mừng Mátthêu (Mt 18, 21-35) là bài học sâu sắc nhất về tha thứ. Người đầy tớ được vua tha cho một món nợ khổng lồ, “mười ngàn yến vàng” – một con số không tưởng, tương đương ngân sách của cả một vương quốc. Món nợ này tượng trưng cho tội lỗi của chúng ta trước Thiên Chúa: vô cùng, vô tận, không tài nào trả nổi. Và Thiên Chúa, trong lòng thương xót vô biên, đã xóa bỏ hoàn toàn món nợ đó cho chúng ta qua hy tế của Đức Kitô trên Thánh Giá.

Thế nhưng, người đầy tớ đó, sau khi vừa được tha một món nợ khổng lồ, lại đi bóp cổ người bạn chỉ nợ anh ta “một trăm quan tiền” – một số tiền quá nhỏ bé so với những gì anh ta được tha. “Một trăm quan tiền” này tượng trưng cho những lỗi lầm, những tổn thương mà người khác gây ra cho chúng ta.

Khi chúng ta từ chối tha thứ cho anh chị em mình, chúng ta đang hành động y hệt như tên đầy tớ độc ác đó. Chúng ta quên mất món nợ khổng lồ mà mình đã được tha, và lại khư khư đòi cho bằng được món nợ nhỏ nhoi mà người khác mắc với mình.

Mỗi khi chúng ta đến với Bí tích Hòa Giải, chúng ta được trải nghiệm một cách cụ thể sự tha thứ nhưng không của Thiên Chúa. Chúng ta bước vào tòa giải tội với gánh nặng tội lỗi, và bước ra với tâm hồn nhẹ nhàng, thanh sạch. Làm sao chúng ta, những người đã được Chúa đối xử quảng đại đến thế, lại có thể keo kiệt, tính toán với anh chị em mình? Suy niệm về lòng thương xót Chúa dành cho bản thân chính là chìa khóa mở cánh cửa của lòng tha thứ.


 

Chương 4: Mệnh Lệnh Của Chúa Giêsu và Gương Sáng Nơi Thập Giá

 

Tha thứ không phải là một lựa chọn tùy nghi trong đời sống Kitô hữu; đó là một mệnh lệnh.

Trong Kinh Lạy Cha, Chúa Giêsu đã đặt sự tha thứ của Thiên Chúa và sự tha thứ của chúng ta trong một mối liên kết không thể tách rời: “Xin tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con.” Từ “như” ở đây không chỉ mang nghĩa so sánh, mà còn mang nghĩa điều kiện. Mức độ chúng ta mở lòng tha thứ cho người khác cũng chính là mức độ chúng ta mở lòng để đón nhận sự tha thứ của Chúa. Nếu ta đóng cửa với anh em, ta cũng đang tự đóng cửa với Thiên Chúa.

Khi Phêrô hỏi Chúa phải tha thứ đến mấy lần, có phải đến bảy lần không, Chúa Giêsu đã trả lời: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy” (Mt 18, 22). Con số “bảy mươi lần bảy” không phải là một phép tính toán học (490 lần), mà là một biểu tượng của sự tha thứ vô hạn, không đong đếm.

Và cuối cùng, mẫu gương tha thứ cao cả và tột đỉnh nhất được thể hiện trên cây Thập Giá. Giữa những đau đớn tột cùng về thể xác và tinh thần, bị phản bội, bị chế nhạo, bị giết một cách bất công, Chúa Giêsu đã thốt lên lời cầu nguyện: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23, 34). Ngài đã không chỉ giảng dạy về tha thứ, Ngài đã sống điều đó một cách trọn vẹn nhất. Ngài tha thứ ngay cả khi kẻ thù không một lời xin lỗi. Ngài tha thứ giữa lúc nỗi đau đang ở đỉnh điểm. Ngài tha thứ và cầu nguyện cho chính những người đang hành hạ mình.

Mỗi khi chúng ta nhìn lên Thánh Giá, chúng ta được nhắc nhở rằng không có nỗi đau nào của chúng ta mà Chúa không thấu hiểu, và không có sự xúc phạm nào lớn đến mức chúng ta không thể tha thứ, bởi chính Con Thiên Chúa đã tha thứ cho cả nhân loại đã đóng đinh Ngài.


 

Chương 5: Tha Thứ và Công Lý

 

Một câu hỏi thường được đặt ra: “Nếu tôi tha thứ, vậy còn công lý thì sao? Chẳng lẽ để cho kẻ ác nhởn nhơ?”

Đây là một băn khoăn chính đáng. Giáo lý Công giáo phân biệt rất rõ ràng giữa tha thứ và công lý.

  • Công lý thuộc về trật tự xã hội và pháp luật. Mục đích của công lý là sửa chữa những sai trái, tái lập trật tự, bảo vệ người vô tội và yêu cầu kẻ phạm tội phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Một người phạm tội giết người, dù được gia đình nạn nhân tha thứ, vẫn phải chịu sự xét xử của pháp luật và thi hành bản án trong tù. Điều này là cần thiết cho công ích xã hội.
  • Tha thứ thuộc về trật tự của con tim và ân sủng. Nó là hành động thiêng liêng của một cá nhân, quyết định giải thoát mình khỏi gánh nặng hận thù.

Tha thứ không xóa bỏ nhu cầu về công lý. Thánh Gioan Phaolô II là một ví dụ điển hình. Năm 1983, ngài đã vào tận nhà tù để thăm và tha thứ cho Mehmet Ali Ağca, kẻ đã ám sát hụt ngài. Hành động tha thứ của Đức Thánh Cha là một hành động cá nhân, một chứng tá cho Lòng Thương Xót. Tuy nhiên, Ali Ağca vẫn phải tiếp tục thi hành bản án tù của mình theo luật pháp Ý.

Vì vậy, chúng ta có thể và nên tha thứ cho người đã làm hại mình trong tâm hồn, đồng thời vẫn có thể theo đuổi công lý bằng những phương thế hợp pháp và chính đáng. Tha thứ là trao quyền phán xét cuối cùng cho Thiên Chúa, Đấng thấu suốt mọi sự, và giải thoát bản thân khỏi vai trò quan tòa và đao phủ mà chúng ta không có quyền nắm giữ.



 

PHẦN III: TIẾN TRÌNH GIẢI THOÁT – LÀM THẾ NÀO ĐỂ THA THỨ?

Tha thứ là một hành trình, không phải là một điểm đến có thể đạt được trong một sớm một chiều, đặc biệt là với những vết thương sâu sắc. Nhưng đó là một hành trình khả thi với ơn Chúa trợ giúp. Dưới đây là những bước đi cụ thể mà chúng ta có thể thực hành.

 

Chương 6: Năm bước đi trên con đường tha thứ

 

Bước 1: Đưa ra Quyết định Dứt khoát (Make the Decision) Như đã nói, tha thứ là một hành động của ý chí. Bước đầu tiên là nói với Chúa và với chính mình: “Lạy Chúa, con quyết định vâng lời Chúa. Con chọn tha thứ cho [tên người đó].” Hãy nói ra thành lời, dù bạn chưa cảm thấy gì cả. Quyết định này giống như việc bạn quay bánh lái của một con tàu lớn. Con tàu có thể chưa đổi hướng ngay lập tức, nhưng bạn đã khởi động một tiến trình không thể đảo ngược. Đây là hành động đức tin nền tảng.

Bước 2: Nhìn nhận và Dâng lên Chúa Nỗi Đau (Acknowledge and Surrender the Hurt) Tha thứ không phải là chối bỏ hay xem nhẹ nỗi đau. Ngược lại, bạn cần phải nhìn thẳng vào nó. Hãy cho phép mình được buồn, được giận một cách chính đáng. Hãy kể cho Chúa nghe một cách chi tiết bạn đã bị tổn thương như thế nào, bạn đã cảm thấy ra sao. Đừng kìm nén. Sau đó, hãy làm một hành động biểu tượng: hình dung bạn đặt toàn bộ nỗi đau đó, sự tức giận đó, những giọt nước mắt đó vào bàn tay của Chúa Giêsu chịu đóng đinh. Hãy nói với Ngài: “Lạy Chúa, con không thể mang gánh nặng này được nữa. Con xin trao nó lại cho Chúa. Xin Chúa hãy biến đổi nó bằng Tình Yêu của Ngài.”

Bước 3: Cầu Nguyện cho Người đã Xúc phạm đến ta (Pray for the Offender) Đây là bước đi mang tính cách mạng và khó khăn nhất, nhưng cũng là bước hiệu quả nhất để phá vỡ xiềng xích hận thù. Chúa Giêsu dạy: “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em” (Mt 5, 44). Bạn không cần phải bắt đầu bằng những lời cầu nguyện hoa mỹ. Hãy bắt đầu thật đơn giản. Mỗi khi hình ảnh người đó hiện lên trong tâm trí và cảm giác căm ghét trỗi dậy, hãy dừng lại và nói:

  • “Lạy Chúa, con xin dâng người này cho Chúa.”
  • “Lạy Chúa, xin chúc lành cho họ.”
  • “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.” Khi bạn cầu nguyện cho ai đó, dù là một lời nguyện nhỏ, trái tim bạn sẽ bắt đầu thay đổi. Bạn đang thay thế lời nguyền rủa bằng lời chúc phúc. Bạn đang đứng về phía Thiên Chúa, chứ không phải về phía sự dữ.

Bước 4: Từ bỏ Quyền Trả Thù (Relinquish the Right to Revenge) Đây chính là cốt lõi của việc “tự thả mình ra.” Khi bị tổn thương, chúng ta cảm thấy mình có “quyền” được thấy người kia đau khổ, được đòi lại món nợ. Sự tha thứ là một hành động có ý thức từ bỏ cái quyền đó. Bạn tuyên bố với Chúa: “Lạy Chúa, con từ bỏ quyền được trả thù, quyền được thấy họ bị trừng phạt. Con xin trao quyền phán xét và công lý lại cho một mình Chúa, Đấng công minh và giàu lòng thương xót.” Khi làm điều này, bạn đang tự mình bước ra khỏi ghế quan tòa và trút bỏ gánh nặng phải thi hành bản án. Bạn được tự do.

Bước 5: Lặp Lại và Kiên Trì (Repeat and Persevere) Với những vết thương sâu, tha thứ là một quá trình. Sẽ có những ngày ký ức quay trở lại, nỗi đau lại trỗi dậy. Đừng nản lòng và nghĩ rằng mình đã thất bại. Đó là điều bình thường. Mỗi khi điều đó xảy ra, hãy nhẹ nhàng quay trở lại với quyết định ban đầu của bạn. Hãy lặp lại các bước trên: “Lạy Chúa, con lại cảm thấy đau đớn. Nhưng con xin tái khẳng định quyết định tha thứ của con. Con trao nỗi đau này cho Chúa một lần nữa. Xin chúc lành cho người đó.” Mỗi lần bạn làm như vậy, sợi dây hận thù sẽ yếu đi một chút, cho đến một ngày bạn nhận ra nó không còn trói buộc bạn được nữa.


 

Chương 7: Nguồn Trợ Lực Thiêng Liêng

 

Hành trình tha thứ vượt quá sức tự nhiên của con người. Chúng ta tuyệt đối cần đến ơn Chúa. Hãy tận dụng những kho tàng vô giá mà Giáo Hội ban cho chúng ta:

  • Bí tích Thánh Thể: Mỗi khi tham dự Thánh lễ, chúng ta được kết hợp với Hy tế Tha thứ của Chúa Giêsu trên Thập Giá. Khi rước Mình và Máu Thánh Chúa, chúng ta đang đón nhận chính Tình Yêu có sức mạnh tha thứ mọi tội lỗi. Hãy xin Chúa Giêsu Thánh Thể ban cho trái tim bạn một phần tình yêu và lòng thương xót của Ngài để bạn có thể trao cho người khác.
  • Bí tích Hòa Giải: Thường xuyên xưng tội giúp chúng ta luôn ý thức mình là tội nhân được Chúa thứ tha. Càng cảm nghiệm sâu sắc lòng thương xót Chúa dành cho mình, ta càng có khả năng thương xót người khác. Hãy thưa với cha giải tội về khó khăn trong việc tha thứ của bạn và xin ngài một lời khuyên.
  • Lời Cầu Nguyện:
    • Kinh Lạy Cha: Đọc chậm rãi và suy gẫm từng chữ, đặc biệt là lời nguyện “như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con.”
    • Chuỗi Mân Côi: Suy gẫm các Mầu Nhiệm Thương. Chiêm ngắm Chúa Giêsu chịu khổ nạn và tha thứ sẽ ban cho ta sức mạnh để vác thập giá của riêng mình.
    • Chầu Thánh Thể: Dành thời gian thinh lặng trước Thánh Thể Chúa, để tình yêu của Ngài chữa lành và biến đổi trái tim chai đá của bạn.
  • Gương các Thánh: Hãy đọc và suy niệm về cuộc đời của những vị thánh đã sống sự tha thứ một cách anh hùng: Thánh Têphanô, vị tử đạo tiên khởi; Thánh Maria Goretti, người đã tha thứ cho kẻ giết mình; và vô số các vị thánh tử đạo khác. Các ngài là những minh chứng sống động rằng với ơn Chúa, không gì là không thể.


 

PHẦN IV: HOA TRÁI CỦA SỰ THA THỨ – MỘT CUỘC SỐNG MỚI

 

Chương 8: Bình An và Tự Do Đích Thực

 

Khi chúng ta can đảm bước đi trên con đường tha thứ, chúng ta sẽ bắt đầu gặt hái được những hoa trái ngọt ngào của Thánh Thần. Đây chính là cuộc sống tự do mà Chúa muốn chúng ta được hưởng.

  • Bình an: Sự bình an mà thế gian không thể ban tặng được. Đó là sự bình an sâu thẳm trong tâm hồn, đến từ việc hòa giải với Thiên Chúa, với chính mình và với quá khứ. Những cơn sóng của oán giận không còn khuấy động lòng ta nữa. Ta có thể ngủ ngon giấc, không còn bị những cơn ác mộng của hận thù dày vò.
  • Tự do: Đây là hoa trái lớn nhất. Bạn được tự do khỏi quá khứ. Bạn được tự do khỏi người đã làm bạn tổn thương. Họ không còn quyền năng chi phối cảm xúc, suy nghĩ và cuộc sống của bạn nữa. Bạn đã lấy lại quyền kiểm soát tâm hồn mình. Bạn không còn là nạn nhân, mà là một người sống sót, một chứng nhân của quyền năng chữa lành của Thiên Chúa.
  • Niềm vui: Khi gánh nặng của hận thù được trút bỏ, niềm vui sẽ có chỗ để nảy mầm trở lại. Trái tim bạn trở nên mềm mại hơn, có khả năng yêu thương và đón nhận tình yêu một lần nữa. Bạn có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cuộc sống và cảm nhận được sự hiện diện của Chúa trong mọi sự.
  • Sức khỏe được cải thiện: Cả tinh thần và thể chất của bạn đều sẽ khỏe mạnh hơn khi thoát khỏi chất độc của sự căng thẳng và oán giận kinh niên.

 

KẾT LUẬN

 

Anh chị em thân mến,

Con đường tha thứ không hề dễ dàng. Nó đòi hỏi sự khiêm tốn, lòng can đảm và một đức tin kiên vững. Nhưng đó là con đường duy nhất dẫn đến sự sống, sự chữa lành và tự do.

Chúa Giêsu không bao giờ yêu cầu chúng ta làm điều gì mà Ngài không ban đủ ơn để chúng ta thực hiện. Lời mời gọi tha thứ cũng chính là lời mời gọi bước vào một mối tương quan sâu sắc hơn với Ngài, Đấng là hiện thân của Lòng Thương Xót.

“Tha thứ không phải để giữ người ta lại. Là để tự thả mình ra.” Tha thứ là hành động bạn mở cửa lồng, không phải để con chim (người đã làm bạn đau khổ) bay đi, mà là để chính bạn, người đã bị nhốt chung với nó trong chiếc lồng của oán giận, được tự do bay vút lên bầu trời của ân sủng và bình an.

Nguyện xin Thiên Chúa, qua lời chuyển cầu của Mẹ Maria, Mẹ của Lòng Thương Xót, ban cho mỗi chúng ta một trái tim quảng đại, biết yêu thương và tha thứ như chính Chúa đã yêu thương và tha thứ cho chúng ta. Để chúng ta có thể thực sự được giải thoát và sống trọn vẹn niềm vui của con cái Thiên Chúa. Amen.

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!