
THINH LẶNG THÁNH GIỮA ỒN ÀO KỸ THUẬT SỐ
LỜI MỜI GỌI TRONG THINH LẶNG
Kính thưa quý ông bà và anh chị em rất thân mến trong Chúa Kitô,
Hôm nay, con xin được cùng với cộng đoàn chúng ta suy gẫm về một chủ đề vừa quen thuộc lại vừa cấp thiết trong đời sống đức tin hiện đại: đó là “Thinh Lặng Thánh”. Có lẽ, khi nghe đến hai chữ “thinh lặng”, nhiều người trong chúng ta sẽ cảm thấy nó thật xa xỉ, một điều gì đó gần như không thể tìm thấy được giữa cuộc sống bộn bề, hối hả này.
Hãy thử làm một thí nghiệm nhỏ. Ngay lúc này, hãy thử lắng nghe. Chúng ta nghe thấy gì? Có thể là tiếng xe cộ ngoài đường, tiếng quạt máy đang quay, tiếng ho khẽ của người ngồi bên cạnh, và có lẽ, cả những âm thanh vô hình nhưng không ngừng vang lên trong tâm trí chúng ta: những lo toan cho công việc ngày mai, những dự định cho gia đình, những ký ức về một chuyện đã qua… Và rồi, có một âm thanh đặc trưng của thời đại chúng ta, một âm thanh không phát ra từ miệng lưỡi nhưng lại có sức chi phối mãnh liệt: đó là tiếng “ting” của một tin nhắn, tiếng báo của một bình luận trên mạng xã hội, là sự mời gọi không ngừng của màn hình điện thoại đang sáng lên trong túi áo, túi quần của chúng ta.
Thật vậy, chúng ta đang sống trong một thế giới “siêu kết nối” nhưng lại có nguy cơ “mất kết nối” một cách sâu sắc nhất. Chúng ta kết nối với hàng trăm, hàng ngàn “bạn bè” trên mạng, nhưng lại có thể đang ngồi cùng bàn ăn với người thân mà không có một lời chuyện trò. Chúng ta nắm bắt tin tức từ khắp nơi trên thế giới trong nháy mắt, nhưng lại không nhận ra nỗi buồn trong ánh mắt của người bạn đời. Chúng ta lấp đầy mọi khoảnh khắc trống trải bằng âm nhạc, phim ảnh, bằng những dòng trạng thái trên mạng xã hội… đến nỗi chúng ta sợ hãi sự thinh lặng. Chúng ta sợ phải đối diện với chính mình, và đáng sợ hơn, chúng ta không còn không gian để lắng nghe tiếng Chúa.
Trong bối cảnh đó, Lời Chúa và truyền thống của Hội Thánh lại mời gọi chúng ta một cách tha thiết: hãy tìm về sự thinh lặng. Không phải một sự thinh lặng trống rỗng, chết chóc, nhưng là một “Thinh Lặng Thánh” – một không gian linh thiêng để tâm hồn được nghỉ ngơi, được chữa lành, và trên hết, là để gặp gỡ Thiên Chúa hằng sống.
Bài chia sẻ hôm nay không nhằm mục đích lên án công nghệ hay kêu gọi chúng ta vứt bỏ điện thoại thông minh. Trái lại, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu: tại sao sự ồn ào kỹ thuật số lại nguy hiểm cho đời sống đức tin? Thinh Lặng Thánh thực sự là gì và mang lại những ơn ích nào? Và làm thế nào để chúng ta, những người con cái Chúa sống giữa thế kỷ 21, có thể tìm lại và thực hành sự thinh lặng quý giá này trong chính cuộc sống hằng ngày của mình?
Xin Chúa Thánh Thần, Đấng là nguồn mạch của mọi sự khôn ngoan, soi sáng cho mỗi người chúng ta trong giờ phút này.
ĐỀ MỤC I: CHẨN ĐOÁN “CĂN BỆNH” ỒN ÀO KỸ THUẬT SỐ
Kính thưa cộng đoàn, Để chữa một căn bệnh, trước hết chúng ta phải chẩn đoán đúng bệnh. “Căn bệnh” của thời đại chúng ta có nhiều tên gọi: chủ nghĩa tiêu thụ, chủ nghĩa cá nhân, sự vội vã… nhưng tất cả chúng đều được nuôi dưỡng và khuếch đại bởi một môi trường mà con gọi là “sự ồn ào kỹ thuật số”. Chúng ta sẽ cùng nhau nhìn vào hai thực tế chính của căn bệnh này.
- Thực tế thứ nhất: Sự xâm chiếm của ồn ào và sự biến mất của “khoảng lặng”
Hãy thành thật nhìn lại một ngày của chúng ta. Từ lúc thức dậy, việc đầu tiên của nhiều người là cầm lấy điện thoại để kiểm tra tin tức, email, mạng xã hội. Trên đường đi làm, chúng ta đeo tai nghe. Trong giờ giải lao, chúng ta lại lướt điện thoại. Về đến nhà, chúng ta mở tivi. Ngay cả trong bữa ăn, chiếc điện thoại vẫn nằm cạnh chén cơm, sẵn sàng chia trí chúng ta bất cứ lúc nào. Và trước khi đi ngủ, ánh sáng xanh từ màn hình là điều cuối cùng chúng ta nhìn thấy.
Sự hiện diện liên tục của các thiết bị kỹ thuật số đã tạo ra một thứ “tiếng ồn nền” không ngừng nghỉ, không chỉ là âm thanh bên ngoài mà còn là sự xáo trộn liên tục bên trong tâm trí. Tâm trí chúng ta bị phân mảnh bởi hàng trăm thông tin vụn vặt, những hình ảnh giật gân, những cuộc tranh cãi vô bổ trên mạng. Chúng ta mất đi khả năng tập trung sâu sắc vào một vấn đề, mất đi khả năng suy tư chiêm nghiệm.
Điều này nguy hiểm ở chỗ, nó làm mất đi những “khoảng lặng” cần thiết. Khoảng lặng không phải là thời gian chết, mà là thời gian sống. Đó là khoảnh khắc người mẹ ngắm nhìn đứa con say ngủ và dâng lời tạ ơn. Đó là khoảnh khắc người chồng lắng nghe vợ mình chia sẻ những khó khăn trong ngày mà không bị gián đoạn. Đó là khoảnh khắc chúng ta đi dạo trong công viên, cảm nhận làn gió mát và nhận ra vẻ đẹp của công trình sáng tạo của Chúa. Và quan trọng hơn hết, khoảng lặng là “cửa ngõ” để Thiên Chúa bước vào tâm hồn ta.
Sách các Vua quyển thứ nhất, chương 19, kể lại câu chuyện ngôn sứ Êlia trên núi Hô-rép. Ông chờ đợi gặp gỡ Thiên Chúa. Có một cơn gió mạnh xé núi non, đập tan đá tảng, “nhưng Đức Chúa không ở trong cơn gió”. Sau đó là một trận động đất, “nhưng Đức Chúa không ở trong trận động đất”. Rồi có một ngọn lửa, “nhưng Đức Chúa cũng không ở trong ngọn lửa”. Cuối cùng, “sau ngọn lửa, có một tiếng nói nhỏ nhẹ, hiu hiu”. Và chính trong làn gió hiu hiu, trong sự thinh lặng tinh tế đó, Êlia đã gặp được Chúa.
Câu chuyện này là một lời nhắc nhở vĩnh cửu cho chúng ta. Thiên Chúa không nói với chúng ta qua những ồn ào, bão táp của thế gian. Ngài nói trong sự thinh lặng của tâm hồn. Nếu cuộc sống của chúng ta lúc nào cũng đầy ắp tiếng ồn, làm sao chúng ta có thể nghe được “tiếng nói nhỏ nhẹ, hiu hiu” của Ngài? Sự ồn ào kỹ thuật số đang dần dần xây nên một bức tường vô hình, ngăn cản chúng ta khỏi sự hiện diện của Chúa.
- Thực tế thứ hai: “Sống ảo” làm xói mòn khả năng cảm nhận thực tại và chiều sâu tương quan
Cùng với sự ồn ào, công nghệ số còn tạo ra một thế giới song song gọi là “thế giới ảo”. Mạng xã hội, các trò chơi trực tuyến, các nền tảng giải trí… mang đến cho chúng ta những niềm vui tức thời, những kết nối dễ dàng, và một không gian để xây dựng một hình ảnh “hoàn hảo” về bản thân. Chúng ta đăng những bức ảnh đẹp nhất, chia sẻ những thành tựu lớn nhất, thể hiện những quan điểm sâu sắc nhất. Nhưng đằng sau đó là gì?
“Sống ảo” (virtual living) đang dần làm chúng ta mất đi khả năng cảm nhận thực tại.
- Thực tại về chính mình: Chúng ta dễ dàng so sánh cuộc sống của mình với những hình ảnh được tô vẽ của người khác trên mạng và cảm thấy tự ti, ghen tị hoặc không bao giờ hài lòng với những gì mình có. Chúng ta quên mất rằng, giá trị của chúng ta không nằm ở số lượt “like” hay “share”, mà ở chỗ chúng ta là hình ảnh của Thiên Chúa, được Ngài yêu thương vô điều kiện.
- Thực tại về tha nhân: Chúng ta tương tác với nhau qua những biểu tượng cảm xúc, những bình luận ngắn gọn. Điều này làm mất đi sự phong phú của giao tiếp thực sự: ánh mắt, nụ cười, cái nắm tay, sự im lặng đồng cảm. Chúng ta dễ dàng phán xét, chỉ trích một người mà chúng ta chưa bao giờ gặp mặt. Chúng ta biến người khác thành một “tài khoản”, một “avatar” chứ không phải là một con người bằng xương bằng thịt với những niềm vui và nỗi khổ của họ.
- Thực tại về sự sống và sự chết: Thế giới ảo tạo ra một cảm giác mọi thứ đều có thể “hoàn tác” (undo), “xóa đi” (delete) hoặc “bắt đầu lại” (restart). Nó làm chúng ta chai lì trước những nỗi đau thật. Chúng ta có thể lướt qua tin tức về một trận chiến, một thảm họa thiên nhiên… và rồi quên ngay sau đó để xem một video hài hước. Nó làm giảm đi sự trân trọng của chúng ta đối với từng khoảnh khắc quý giá của cuộc sống, một cuộc sống hữu hạn mà Chúa ban.
Từ góc nhìn Đức Tin, đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Đức tin Kitô giáo của chúng ta được xây dựng trên một thực tại vô cùng cụ thể: Thực tại Nhập Thể. Ngôi Hai Thiên Chúa đã trở thành người thật, sống một cuộc đời thật, chịu đau khổ thật và chết thật trên thập giá. Ngài không cứu chuộc chúng ta qua một thế giới ảo. Ngài gặp gỡ người thu thuế Giakêu trên một cây sung có thật, chữa lành người phụ nữ băng huyết bằng một cái chạm tay có thật, và lập Bí tích Thánh Thể với bánh và rượu có thật.
Đức tin đòi hỏi chúng ta phải “chạm” vào thực tại: chạm vào nỗi đau của người nghèo khó, chạm vào Lời Chúa trong Kinh Thánh, và trên hết là chạm vào Mình và Máu Thánh Chúa Kitô. Khi chúng ta quá chìm đắm trong thế giới ảo, khả năng “chạm” vào thực tại này của chúng ta bị xói mòn. Chúng ta có nguy cơ biến đức tin của mình thành một mớ lý thuyết suông, một cảm xúc nhất thời, chứ không phải là một cuộc gặp gỡ sống động với một Ngôi Vị.
Tóm lại, sự ồn ào kỹ thuật số và văn hóa “sống ảo” không chỉ đơn thuần là những thói quen xấu, mà chúng đang tấn công vào chính nền tảng của đời sống thiêng liêng: khả năng lắng nghe tiếng Chúa và khả năng yêu thương tha nhân một cách đích thực. Nhận ra được căn bệnh này là bước đầu tiên và quan trọng nhất để chúng ta bắt đầu hành trình chữa lành.
ĐỀ MỤC II: TÁI KHÁM PHÁ “THINH LẶNG THÁNH” – PHƯƠNG THUỐC CHỮA LÀNH
Kính thưa cộng đoàn, Nếu sự ồn ào là căn bệnh, thì thinh lặng chính là phương thuốc. Nhưng không phải bất cứ sự thinh lặng nào cũng có sức chữa lành. Có sự thinh lặng của cô đơn, của giận hờn, của sự trống rỗng đáng sợ. Phương thuốc mà Đức tin mang lại cho chúng ta là một sự thinh lặng đặc biệt, một “Thinh Lặng Thánh”. Vậy, Thinh Lặng Thánh là gì?
- Thinh Lặng Thánh: Không gian của sự Hiện diện
Trước hết, Thinh Lặng Thánh không phải là sự vắng bóng của âm thanh. Một người có thể ở trong một căn phòng hoàn toàn yên tĩnh nhưng tâm trí lại đầy bão tố. Ngược lại, một người có thể đang ở giữa một khu chợ ồn ào nhưng lại giữ được sự bình an, thinh lặng trong tâm hồn.
Vậy, Thinh Lặng Thánh là sự thinh lặng của con tim, một trạng thái nội tâm bình an, tĩnh tại và sẵn sàng lắng nghe. Nó không phải là sự trống rỗng, mà là một không gian được lấp đầy bởi sự hiện diện của Thiên Chúa.
Trong thinh lặng, chúng ta ngừng nói, ngừng suy nghĩ lan man, ngừng chạy theo những ham muốn của bản thân. Chính lúc đó, chúng ta mới có thể nhận ra rằng: Thiên Chúa đang ở đây, ngay lúc này, với tôi. Ngài không phải là một ý niệm xa vời trên trời cao, nhưng là một Đấng đang hiện diện ngay trong sâu thẳm tâm hồn tôi, trong hơi thở của tôi, trong từng nhịp đập của con tim tôi.
Thánh Augustinô đã phải mất nửa cuộc đời chạy theo những ồn ào của danh vọng, lạc thú và tri thức thế gian, để rồi cuối cùng ngài phải thốt lên: “Lạy Chúa, Chúa ở trong con mà con chẳng biết, nên con cứ mải miết đi tìm Chúa ở bên ngoài.” Cuộc gặp gỡ đích thực của ngài với Chúa chỉ xảy ra khi ngài quay vào trong, trong sự thinh lặng của nội tâm.
Thinh Lặng Thánh giúp chúng ta chuyển từ trạng thái “làm” (doing) sang trạng thái “là” (being). Chúng ta không cần phải “làm” gì để Thiên Chúa yêu thương, không cần phải đọc kinh thật nhiều, hát thật to để gây ấn tượng với Ngài. Đôi khi, lời cầu nguyện đẹp nhất chỉ đơn giản là ngồi yên dưới chân Chúa, trong sự thinh lặng, và để cho tình yêu của Ngài bao bọc, chữa lành chúng ta. Đó là lời cầu nguyện của tâm tình, khi “Thần Khí cầu thay nguyện giúp cho chúng ta bằng những tiếng rên siết khôn tả” (Rm 8,26).
- Chúa Giêsu và Đức Mẹ: Những bậc thầy của Thinh Lặng Thánh
Để hiểu rõ hơn về giá trị của sự thinh lặng, chúng ta hãy nhìn lên hai mẫu gương tuyệt vời nhất: Chúa Giêsu và Mẹ Maria.
Chúa Giêsu, mặc dù sứ vụ của Ngài là rao giảng, là nói cho dân chúng biết về Nước Trời, nhưng Tin Mừng lại nhiều lần ghi lại hình ảnh Ngài tìm đến nơi thanh vắng, một mình, để cầu nguyện.
- Trước khi bắt đầu sứ vụ công khai, Ngài đã vào hoang địa ăn chay và cầu nguyện 40 đêm ngày (Mt 4,1-2). Đó là một khoảng thời gian thinh lặng sâu sắc để kết hiệp mật thiết với Chúa Cha.
- Sau một ngày làm việc mệt mỏi với việc giảng dạy và chữa lành, “sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó” (Mc 1,35).
- Trước khi đưa ra những quyết định quan trọng, như việc chọn gọi 12 Tông đồ, Chúa Giêsu đã “đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa” (Lc 6,12).
- Và đỉnh cao là trong Vườn Cây Dầu, giữa cơn hấp hối và cô đơn tột cùng, Ngài đã tìm thấy sức mạnh trong sự thinh lặng cầu nguyện với Chúa Cha.
Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa, còn cần đến sự thinh lặng để kết hiệp với Chúa Cha, huống chi là chúng ta, những con người yếu đuối và mỏng giòn? Ngài dạy chúng ta rằng, hành động và lời nói của người môn đệ phải được bắt nguồn từ sự chiêm niệm và cầu nguyện trong thinh lặng. Nếu không có gốc rễ thinh lặng này, mọi hoạt động của chúng ta sẽ chỉ là sự ồn ào trống rỗng, là “thanh la phèng phèng, chũm chọe xoang xoảng” (1 Cr 13,1).
Mẹ Maria là mẫu gương tuyệt vời về một tâm hồn luôn sống trong sự thinh lặng thánh. Tin Mừng không ghi lại nhiều lời nói của Mẹ, nhưng lại hai lần nhấn mạnh một hành động nội tâm sâu sắc: Mẹ “ghi nhớ tất cả những điều ấy và suy đi nghĩ lại trong lòng” (Lc 2,19 & Lc 2,51).
Trước biến cố Truyền Tin, Mẹ đã không vội vã trả lời. Mẹ đã thinh lặng, “tự hỏi lời chào ấy có ý nghĩa gì” (Lc 1,29). Sự thinh lặng của Mẹ không phải là sự im lặng của sợ hãi hay nghi ngờ, mà là sự thinh lặng của một tâm hồn khiêm tốn, lắng nghe, và sẵn sàng đón nhận Thánh Ý Chúa.
Dưới chân thập giá, Mẹ đã đứng đó, trong sự thinh lặng đau đớn tột cùng. Mẹ không than khóc, không oán trách. Sự thinh lặng của Mẹ là sự hiệp thông trọn vẹn với cuộc khổ nạn của Con mình, một sự thinh lặng mang sức mạnh của niềm tin và sự phó thác.
Mẹ dạy chúng ta rằng, Thinh Lặng Thánh là mảnh đất màu mỡ để cho Lời Chúa được gieo vào, được ấp ủ, và sinh hoa kết trái. Một tâm hồn ồn ào sẽ khiến cho Lời Chúa “rơi xuống vệ đường”, “rơi trên sỏi đá” hay “rơi vào bụi gai” (x. Mt 13, 1-23). Chỉ có tâm hồn thinh lặng, khiêm nhu như của Mẹ mới là “đất tốt”, nơi Lời Chúa có thể sinh hoa kết quả “gấp trăm”.
- Hoa trái của Thinh Lặng Thánh
Kính thưa cộng đoàn, Khi chúng ta can đảm bước vào không gian của Thinh Lặng Thánh, chúng ta sẽ gặt hái được những hoa trái ngọt ngào cho đời sống đức tin.
- Hoa trái thứ nhất: Gặp gỡ Thiên Chúa và nhận ra Thánh Ý Ngài. Đây là hoa trái quan trọng nhất. Trong thinh lặng, khi những tiếng nói ồn ào của thế gian và của cái tôi lắng xuống, chúng ta mới có thể nghe được tiếng Chúa. Tiếng Chúa có thể đến qua một đoạn Lời Chúa mà chúng ta suy gẫm, qua một sự thúc đẩy nhẹ nhàng trong tâm hồn, qua việc chúng ta nhận ra một chân lý về cuộc đời mình. Trong thinh lặng, chúng ta không chỉ “nói với Chúa” mà còn học cách “nghe Chúa nói”. Chúng ta sẽ nhận ra được đường lối Ngài muốn chúng ta đi, không phải qua những dấu lạ cả thể, nhưng qua những gợi ý tinh tế trong một tâm hồn bình an.
- Hoa trái thứ hai: Gặp gỡ chính mình và được chữa lành. Sự ồn ào kỹ thuật số là một cách để chúng ta chạy trốn khỏi chính mình, trốn khỏi những vết thương, những nỗi sợ, những yếu đuối mà chúng ta không dám đối diện. Thinh lặng buộc chúng ta phải đối mặt với con người thật của mình. Ban đầu, điều này có thể gây khó chịu, thậm chí đau đớn. Nhưng đó là bước cần thiết để được chữa lành. Dưới ánh sáng của Chúa, trong sự thinh lặng, chúng ta nhận ra tội lỗi của mình để ăn năn sám hối, nhận ra những tổn thương của mình để Chúa băng bó, nhận ra những tài năng Chúa ban để biết tạ ơn và sử dụng chúng để phục vụ. Thinh lặng giúp chúng ta trở nên chân thật hơn với chính mình và với Chúa.
- Hoa trái thứ ba: Gặp gỡ tha nhân một cách sâu sắc hơn. Một người không có khả năng thinh lặng nội tâm sẽ không bao giờ có khả năng lắng nghe người khác một cách thực sự. Khi nói chuyện với ai đó, tâm trí họ vẫn đang bận rộn với chiếc điện thoại, với những suy nghĩ riêng… Họ chỉ nghe âm thanh, chứ không nghe được tâm hồn. Thực hành sự thinh lặng giúp chúng ta rèn luyện khả năng lắng nghe. Lắng nghe không chỉ bằng tai, mà bằng cả con tim. Chúng ta sẽ nghe được những điều không được nói ra: nỗi buồn đằng sau nụ cười, sự cô đơn trong một câu nói bông đùa… Khi chúng ta thực sự lắng nghe, chúng ta trao cho người khác một món quà quý giá nhất: đó là sự hiện diện trọn vẹn của chúng ta. Các mối tương quan trong gia đình, bạn bè, cộng đoàn sẽ trở nên sâu sắc và chân thành hơn biết bao khi mỗi người biết cách “thinh lặng” để lắng nghe nhau.
Thinh Lặng Thánh, vì thế, không phải là một sự trốn chạy thế giới. Trái lại, nó là con đường để chúng ta đi vào thực tại một cách sâu sắc hơn: thực tại về Thiên Chúa, về chính mình, và về anh chị em xung quanh. Nó chính là phương thuốc mà thế giới ồn ào và hời hợt của chúng ta hôm nay đang rất cần.
ĐỀ MỤC III: NHỮNG BƯỚC ĐI CỤ THỂ TRONG “SA MẠC SỐ”
Kính thưa cộng đoàn, Nói về ơn ích của sự thinh lặng thì thật hay, nhưng làm thế nào để thực hành nó giữa một “sa mạc số” đầy cám dỗ và ồn ào? Con xin mạn phép đề nghị một vài bước đi cụ thể, không phải là những luật lệ cứng nhắc, nhưng là những gợi ý để mỗi người, mỗi gia đình có thể áp dụng một cách linh hoạt. Chúng ta có thể gọi đây là hành trình thực hành một cuộc “Detox Kỹ thuật số” dưới góc nhìn Đức Tin.
- Tạo ra những “Ốc đảo Thinh lặng” trong thời gian
Chúng ta không thể thinh lặng 24/7, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể chủ động tạo ra những khoảng thời gian thinh lặng thánh trong ngày, trong tuần.
- Giờ cầu nguyện và giờ ăn cơm: “Vùng không điện thoại”. Đây là hai thời điểm quan trọng nhất để thực hành. Hãy biến giờ cầu nguyện của cá nhân hay gia đình thành thời gian tuyệt đối không có sự xen vào của thiết bị điện tử. Hãy tắt chuông, tắt wifi, thậm chí để điện thoại ở một phòng khác. Đặc biệt, bữa ăn gia đình là một “bàn thờ” của sự hiệp thông. Hãy quyết tâm thực hiện quy tắc “không điện thoại trên bàn ăn”. Hãy cùng nhau làm một “cái giỏ điện thoại”, nơi mọi thành viên sẽ đặt điện thoại của mình vào đó trước khi ngồi vào bàn. Ban đầu có thể sẽ khó chịu, sẽ có những khoảng im lặng ngượng nghịu. Nhưng đó chính là cơ hội để chúng ta bắt đầu nhìn nhau, hỏi han nhau về một ngày đã qua, và thực sự lắng nghe câu trả lời. Đây là cách cụ thể nhất để dạy con cái chúng ta về giá trị của sự kết nối con người thật.
- Buổi sáng và buổi tối: Bắt đầu và kết thúc một ngày trong thinh lặng. Thay vì thức dậy và cầm ngay lấy điện thoại, hãy dành 5-10 phút đầu tiên của ngày mới trong thinh lặng. Chỉ để ngồi yên, hít thở, và dâng ngày mới cho Chúa. Tương tự, hãy dành những phút cuối cùng trong ngày để xét mình, tạ ơn Chúa trong thinh lặng, thay vì lướt mạng xã hội cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Ánh sáng của Chúa sẽ là ánh sáng cuối cùng của một ngày, chứ không phải ánh sáng xanh của màn hình.
- “Ngày Sabbath Kỹ thuật số”: Nếu có thể, hãy chọn một khoảng thời gian trong tuần (ví dụ: chiều Chúa Nhật) để cả gia đình cùng nhau “nghỉ ngơi” khỏi các thiết bị kỹ thuật số. Cùng nhau đọc sách, đi dạo, chơi một trò chơi, thăm hỏi ông bà… Đây là cách chúng ta tái lập sự quân bình và nhắc nhở bản thân rằng cuộc sống còn có rất nhiều điều tươi đẹp ngoài màn hình.
- Xây dựng những “Không gian Thinh lặng” trong nhà và trong lòng
- Tạo một “góc thánh” trong nhà: Không cần phải là một nơi sang trọng. Chỉ cần một góc nhỏ, có đặt một cây Thánh giá, một cuốn Kinh Thánh, một ảnh tượng… để nơi đó trở thành điểm hẹn cho chúng ta với Chúa. Hãy đến đó mỗi ngày, dù chỉ là vài phút, để ngồi yên trong sự hiện diện của Ngài. Đây sẽ là “nhà tạm” tại gia, là nơi tâm hồn chúng ta tìm về để được nghỉ ngơi.
- Tập “thinh lặng nội tâm” giữa đời thường: Quan trọng hơn cả không gian bên ngoài là không gian bên trong. Chúng ta có thể thực hành sự thinh lặng nội tâm ngay cả khi đang làm việc, đang đi trên đường.
- Hãy tập trung vào một việc duy nhất. Khi rửa bát, hãy chỉ biết đến việc rửa bát. Khi nói chuyện với con, hãy dồn hết tâm trí vào cuộc nói chuyện. Đây là một hình thức thiền định Kitô giáo rất đơn giản mà hiệu quả.
- Sử dụng những “lời nguyện tắt”, những câu kinh ngắn gọn như “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa”, “Lạy Mẹ Maria, xin cứu giúp con”… lặp đi lặp lại trong tâm trí. Những lời nguyện này sẽ như một “mỏ neo” giữ cho tâm hồn ta không bị cuốn đi giữa dòng đời ồn ào.
- Lấp đầy sự thinh lặng bằng Lời Chúa và Tình Yêu
Thinh Lặng Thánh không phải là một sự trống rỗng, mà là một không gian để được lấp đầy.
- Lấp đầy bằng Lời Chúa (Lectio Divina): Thay vì lướt web vô định, hãy dành thời gian đó để đọc và suy gẫm một đoạn Tin Mừng ngắn. Đọc chậm rãi, dừng lại ở một câu, một từ đánh động tâm hồn bạn. Hãy hỏi Chúa: “Chúa muốn nói gì với con qua Lời này hôm nay?”. Hãy để Lời Chúa thấm vào tâm hồn bạn trong sự thinh lặng. Đây là cách nuôi dưỡng linh hồn hiệu quả nhất.
- Lấp đầy bằng sự chiêm ngắm: Hãy tập nhìn mọi sự với con mắt đức tin. Nhìn một bông hoa, hãy tạ ơn Chúa vì vẻ đẹp Ngài tạo dựng. Nhìn một người ăn xin, hãy nhận ra hình ảnh của Chúa Giêsu đang cần chúng ta giúp đỡ. Cuộc sống sẽ trở thành một cuốn sách mở, nơi trang nào cũng nói về Thiên Chúa, nếu chúng ta có một con tim biết thinh lặng để chiêm ngắm.
- Lấp đầy bằng tình yêu thương và sự phục vụ: Hoa trái cuối cùng của Thinh Lặng Thánh luôn là hành động. Khi tâm hồn được bình an, chúng ta sẽ nhạy bén hơn với nhu cầu của người khác. Sự thinh lặng sẽ thúc đẩy chúng ta bước ra khỏi chính mình, không phải để chạy trốn, mà là để phục vụ. Chúng ta sẽ gọi một cuộc điện thoại cho người bạn đang cô đơn, sẽ dành thời gian chơi với con cái, sẽ kiên nhẫn hơn với người bạn đời… một cách trọn vẹn và ý nghĩa hơn.
PHẦN KẾT LUẬN: TRỞ THÀNH NHỮNG NGÔN SỨ CỦA SỰ THINH LẶNG
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Cuộc hành trình tìm về Thinh Lặng Thánh không phải là một cuộc chiến chống lại công nghệ, nhưng là một cuộc chiến nội tâm để giành lại quyền làm chủ tâm hồn mình. Đó là một sự lựa chọn có ý thức, một quyết tâm can đảm để nói “không” với những ồn ào vô bổ và nói “có” với sự hiện diện của Thiên Chúa.
Thế giới hôm nay không cần thêm những tiếng ồn. Thế giới đang khao khát sự thinh lặng, khao khát những tâm hồn bình an, những con người biết lắng nghe. Mỗi người Kitô hữu chúng ta được mời gọi để trở thành một “ngôn sứ của sự thinh lặng” giữa thế gian. Hãy bắt đầu từ chính gia đình của chúng ta, từ cộng đoàn giáo xứ của chúng ta.
Nguyện xin Mẹ Maria, người Nữ Tỳ thinh lặng và lắng nghe, đồng hành và dạy dỗ chúng ta biết cách tạo ra những khoảng lặng cần thiết trong đời mình. Để trong sự thinh lặng đó, chúng ta có thể nghe được tiếng Chúa, nhận ra Thánh Ý Ngài, và kín múc được sức mạnh để sống và làm chứng cho Tin Mừng Tình Yêu giữa một thế giới đang rất cần đến Chúa.