Kỹ năng sống

ÁNH SÁNG CHUỖI MÂN CÔI (Truyện ngắn của Lm. Anmai, CSsR)

ÁNH SÁNG CHUỖI MÂN CÔI

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc tràn ngập hành lang bệnh viện Bình An, một thị trấn nhỏ ven biển miền Trung Việt Nam. Tiếng máy móc kêu bip bip đều đặn hòa lẫn với tiếng bước chân vội vã của các y tá và tiếng thì thầm của những người nhà bệnh nhân. Mai Linh, một y tá 30 tuổi với đôi mắt mệt mỏi, đang kiểm tra biểu đồ bệnh án tại quầy trực. Đã ba tháng kể từ khi mẹ cô qua đời vì căn bệnh ung thư, và nỗi đau ấy vẫn như một tảng đá đè nặng lên trái tim cô. Cô làm việc không ngừng nghỉ, như thể sự bận rộn có thể xua tan nỗi trống rỗng trong lòng.

“Mai Linh, phòng 204 cần thay băng gấp!” giọng một đồng nghiệp vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô gật đầu, lấy hộp dụng cụ y tế và bước nhanh về phía căn phòng. Nhưng khi đẩy cửa bước vào, hình ảnh người bệnh nhân lớn tuổi nằm trên giường khiến cô khựng lại. Bà ấy gầy gò, đôi mắt mờ đục, giống hệt mẹ cô trong những ngày cuối đời. Mai Linh cắn chặt môi, cố kìm nước mắt. Cô làm việc một cách máy móc, thay băng, kiểm tra ống truyền, nhưng tâm trí cô đang ở một nơi khác – căn nhà nhỏ nơi cô từng quỳ bên mẹ, cầu nguyện mà không nhận được hồi đáp.

Khi ca trực kết thúc, trời đã nhá nhem tối. Mai Linh bước ra khỏi bệnh viện, chiếc áo blouse trắng phấp phới trong cơn gió biển mặn mà. Thay vì về nhà, cô đi bộ đến ngôi nhà cũ của bà ngoại, bà Thérèse, cách đó vài con phố. Bà Thérèse, 75 tuổi, là một thành viên nhiệt thành của Hội Đạo Binh Đức Mẹ. Từ nhỏ, Mai Linh đã quen với hình ảnh bà ngoại ngồi bên bàn thờ, chuỗi Mân Côi lấp lánh trong tay, đôi môi móm mém đọc kinh không ngừng. Nhưng kể từ khi mẹ qua đời, Mai Linh không còn muốn bước vào căn nhà ấy. Mỗi góc nhà đều gợi nhớ đến mẹ, đến những lời cầu nguyện dường như vô ích.

“Mai Linh, con đến rồi à?” Bà Thérèse mở cửa, nụ cười hiền hậu làm sáng lên khuôn mặt đầy nếp nhăn. Bà mặc áo dài màu tím nhạt, chiếc khăn choàng nhỏ đeo trên vai, và một chuỗi Mân Côi gỗ được quấn quanh cổ tay. “Vào đi, bà vừa nấu chè đậu xanh, món con thích đó.”

Mai Linh miễn cưỡng bước vào, mùi hương trầm thoang thoảng từ bàn thờ nhỏ khiến cô bối rối. Cô ngồi xuống ghế, tay vô thức bấu chặt vào mép áo. “Bà ơi, con chỉ ghé một lát thôi. Mai con còn ca trực sớm.”

Bà Thérèse nhìn cô, ánh mắt như xuyên thấu tâm can. “Con mệt lắm phải không? Không chỉ thân xác, mà cả tâm hồn nữa.” Bà đặt bát chè trước mặt Mai Linh, rồi ngồi xuống đối diện. “Mai Linh, con có còn cầu nguyện không?”

Câu hỏi như một mũi dao đâm vào lòng cô. Mai Linh cúi đầu, giọng nhỏ như thì thầm. “Con… không biết nữa, bà. Con cầu nguyện bao nhiêu lần khi mẹ bệnh, nhưng mẹ vẫn ra đi. Cầu nguyện có ích gì đâu?”

Bà Thérèse không đáp ngay. Bà chậm rãi lấy từ túi áo một chuỗi Mân Côi cũ kỹ, những hạt gỗ mòn nhẵn vì thời gian. “Con biết không, chuỗi Mân Côi này là món quà mẹ con tặng bà khi con còn nhỏ. Mỗi lần bà lần chuỗi, bà cảm thấy Đức Mẹ ở ngay bên, dẫn bà đến với Chúa Giêsu. Con có muốn nghe về những lời hứa của Đức Mẹ không?”

Mai Linh nhíu mày, không mấy hứng thú. “Lời hứa gì, bà?”

Bà Thérèse mỉm cười, nâng chuỗi Mân Côi lên ánh sáng ngọn đèn. “Năm 1982, Đức Mẹ đã ban 59 lời hứa cho những ai mang chuỗi Mân Côi trong mình với lòng tin tưởng. Lời hứa đầu tiên là: ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi trong mình, với lòng tin tưởng tuyệt đối, Mẹ sẽ dẫn đưa đến cùng Chúa, Con Mẹ.’ Mai Linh, con có nghĩ rằng Đức Mẹ muốn dẫn con đến với Chúa, ngay cả khi con cảm thấy lạc lối?”

Mai Linh im lặng, ánh mắt dán vào chuỗi Mân Côi. Có điều gì đó trong giọng nói của bà ngoại khiến trái tim cô rung động, nhưng cô vẫn chống cự. “Bà, con không chắc mình còn tin nữa. Nếu Đức Mẹ thật sự quan tâm, sao mẹ lại phải chịu đau đớn như vậy?”

Bà Thérèse nắm tay cô, bàn tay gầy guộc nhưng ấm áp lạ thường. “Mai Linh, đức tin không phải là không có đau khổ, mà là tìm thấy ý nghĩa trong đau khổ. Đức Mẹ hứa rằng ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin, sẽ được Mẹ phù trì trong các công việc họ làm.’ Con thử mang chuỗi Mân Côi này xem, không cần cầu nguyện ngay, chỉ cần mang nó bên mình. Hãy để Đức Mẹ dẫn dắt con.”

Mai Linh nhìn chuỗi Mân Côi, do dự. Cuối cùng, cô nhận lấy, cảm nhận sự mát lạnh của những hạt gỗ trong lòng bàn tay. Cô bỏ nó vào túi áo blouse, không hứa hẹn gì. “Con sẽ thử, bà. Nhưng con không chắc nó sẽ thay đổi được gì.”

Sáng hôm sau, Mai Linh thức dậy với cảm giác nặng nề. Cô mặc đồng phục y tá, vô tình sờ thấy chuỗi Mân Côi trong túi. Một thoáng ký ức ùa về – những buổi tối cô và mẹ quỳ bên bà ngoại, đọc kinh Kính Mừng. Cô lắc đầu, cố xua đi ký ức, nhưng vẫn để chuỗi Mân Côi nằm yên trong túi.

Tại bệnh viện, ngày làm việc bắt đầu như mọi khi: hỗn loạn và căng thẳng. Một bệnh nhân ở phòng 305, ông Tâm, bị nhiễm trùng nặng sau phẫu thuật. Mai Linh và các đồng nghiệp tất bật thay băng, truyền kháng sinh, nhưng tình trạng ông ngày càng xấu đi. Trong lúc nghỉ trưa, cô ngồi một mình ở phòng trực, tay vô thức sờ vào chuỗi Mân Côi. Lời bà ngoại vang lên trong đầu: ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin, sẽ được ơn ăn mặc nết na, kín đáo, khiêm nhường.’ Cô mỉm cười buồn – khiêm nhường ư? Cô chỉ đang cố sống sót qua từng ngày.

Chiều hôm đó, một biến cố xảy ra. Ông Tâm đột nhiên lên cơn co giật, nhịp tim tăng vọt. Mai Linh chạy vào phòng, cùng bác sĩ Tâm – một người nổi tiếng cứng nhắc và vô thần – cố gắng ổn định bệnh nhân. Trong lúc hỗn loạn, chuỗi Mân Côi rơi ra khỏi túi cô, lăn dưới sàn. Một bệnh nhân lớn tuổi ở giường bên, bà Hoa, nhặt lấy và trao lại cho cô. “Cô y tá, chuỗi Mân Côi này đẹp lắm. Cô có hay lần chuỗi không?”

Mai Linh lúng túng, nhận lại chuỗi hạt. “Dạ… cháu chỉ mới mang thôi, chưa quen lắm.” Bà Hoa mỉm cười, đôi mắt sáng lên. “Cô mang nó là tốt rồi. Đức Mẹ hứa rằng ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin, sẽ được yêu mến Chúa.’ Cô cứ mang đi, rồi sẽ thấy.”

Lời nói của bà Hoa khiến Mai Linh ngỡ ngàng. Bà ấy biết về lời hứa của Đức Mẹ? Cô bỏ chuỗi Mân Côi vào túi, lòng bỗng nhẹ nhàng hơn. Kỳ lạ thay, tình trạng của ông Tâm dần ổn định sau đó. Bác sĩ Tâm, dù không nói gì, cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò khi thấy chuỗi Mân Côi.

Tối hôm ấy, Mai Linh đến nhà bà Thérèse, mang theo chuỗi Mân Côi. Cô kể lại chuyện ở bệnh viện, giọng vẫn pha chút hoài nghi. “Bà ơi, con không biết có phải trùng hợp không, nhưng hôm nay con cảm thấy… khác. Như thể chuỗi Mân Côi này thật sự có sức mạnh.”

Bà Thérèse cười, kéo cô đến trước bàn thờ nhỏ, nơi tượng Đức Mẹ Fatima đứng giữa những ngọn nến lung linh. “Mai Linh, đó không phải trùng hợp. Đức Mẹ hứa rằng ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng, sẽ được ơn hiểu biết Con Mẹ hơn trong cuộc sống hằng ngày.’ Con đã mở lòng, dù chỉ một chút, và Đức Mẹ đang đáp lời.”

Bà lấy một cuốn sách nhỏ từ kệ, đọc to một đoạn về 59 Lời Hứa. Mai Linh lắng nghe, cảm giác như một tia sáng nhỏ đang len lỏi vào tâm hồn cô. Khi bà đọc đến Lời Hứa thứ 6 – ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin, sẽ được lớn lên trong đức thanh tịnh’ – cô bất giác nắm chặt chuỗi Mân Côi trong tay.

“Bà ơi, con sẽ tiếp tục mang nó,” cô nói, giọng chắc chắn hơn. “Nhưng bà dạy con cách lần chuỗi được không? Con… muốn thử cầu nguyện lại.”

Bà Thérèse ôm lấy cô, nước mắt lấp lánh. “Được chứ, con yêu. Chúng ta sẽ bắt đầu với Mầu Nhiệm Vui, suy ngắm về cuộc đời Chúa Giêsu và Đức Mẹ. Con sẽ thấy, chuỗi Mân Côi không chỉ là lời cầu nguyện, mà là con đường dẫn con đến với Chúa.”

Đêm ấy, dưới ánh nến mờ ảo, Mai Linh quỳ bên bà ngoại, lần đầu tiên sau nhiều tháng cầm chuỗi Mân Côi và đọc kinh Kính Mừng. Tiếng kinh vang lên đều đặn, như sóng biển vỗ vào bờ, mang theo một sự bình an mà cô đã đánh mất từ lâu.

Bình minh ở Bình An mang theo hương muối biển và tiếng sóng vỗ rì rào. Hùng, một ngư dân 32 tuổi, đứng trên con thuyền gỗ cũ kỹ, đôi mắt mệt mỏi nhìn ra chân trời. Gió thổi mạnh, làm tung những lọn tóc rối bù của anh. Đã ba tháng liên tiếp, những chuyến ra khơi của anh chỉ mang về những mẻ lưới èo uột, không đủ tiền trả nợ cho chủ tàu. Gia đình anh – người vợ trẻ tên Ngọc và đứa con trai năm tuổi, Tí – đang sống trong căn nhà lụp xụp gần bến cảng, nơi mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến sinh tồn.

Hùng buộc dây neo, kiểm tra lưới lần cuối trước khi khởi động máy tàu. Anh không phải là người sùng đạo. Dù lớn lên trong một gia đình Công giáo, anh chỉ đến nhà thờ vào dịp Giáng Sinh hoặc Phục Sinh, chủ yếu để làm vui lòng mẹ anh, bà Liên, một thành viên của Hội Kinh Mân Côi ở giáo xứ Thánh Maria. Chuỗi Mân Côi đối với anh chỉ là một món đồ trang trí, treo lủng lẳng trong căn nhà nhỏ, nơi Ngọc đôi khi cầm lên để dỗ Tí ngủ.

Hôm nay, khi chuẩn bị rời bến, Hùng nghe tiếng bước chân quen thuộc. Bà Liên, mẹ anh, bước xuống bến cảng, tay cầm một gói lá chuối bọc cơm nắm. “Hùng, con ăn sáng chưa? Mẹ mang cơm cho con đây.” Bà đặt gói cơm vào tay anh, rồi rút từ túi áo một chuỗi Mân Côi bằng nhựa màu xanh lam. “Con cầm cái này, mang theo người. Biển cả nguy hiểm, để Đức Mẹ che chở cho con.”

Hùng nhíu mày, ngượng ngùng nhận lấy chuỗi Mân Côi. “Mẹ ơi, con lớn rồi, đâu cần mấy thứ này. Mà con bận lắm, không có thời gian lần chuỗi đâu.” Anh bỏ chuỗi Mân Côi vào túi quần, không để tâm nhiều.

Bà Liên thở dài, ánh mắt đầy lo lắng. “Hùng, mẹ không ép con cầu nguyện. Nhưng Đức Mẹ hứa rằng ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin, sẽ được lớn lên trong đức thanh tịnh.’ Con cứ mang nó, biết đâu Đức Mẹ sẽ dẫn lối.” Bà vỗ vai anh, rồi quay về, miệng lẩm nhẩm kinh Kính Mừng.

Hùng nhìn theo bóng mẹ, lòng chợt nặng trĩu. Anh không muốn làm bà buồn, nhưng đức tin đối với anh đã phai nhạt từ lâu. Cuộc sống khắc nghiệt trên biển đã khiến anh chỉ tin vào sức mình và sự may mắn. Anh nhét gói cơm vào khoang thuyền, khởi động máy, và con thuyền lướt ra khơi, để lại sau lưng những con sóng trắng xóa.

Biển hôm ấy không yên ả như thường lệ. Chỉ vài giờ sau khi rời bến, bầu trời bắt đầu tối sầm, mây đen kéo đến như một tấm màn khổng lồ. Gió rít mạnh, sóng biển dâng cao, đánh vào mạn thuyền khiến Hùng phải bám chặt vào bánh lái. “Chết tiệt,” anh lẩm bẩm, cố giữ thuyền ổn định. Anh đã từng đối mặt với những cơn bão nhỏ, nhưng lần này, biển cả như nổi giận thực sự.

Sóng lớn liên tục táp vào thuyền, nước tràn vào khoang. Hùng hét lên, giọng lạc đi trong tiếng gió: “Không được! Mình phải quay về!” Nhưng máy tàu đột nhiên khựng lại, động cơ kêu rè rè rồi tắt ngấm. Hoảng loạn, anh kiểm tra bình nhiên liệu – vẫn còn đầy. Anh đập mạnh vào máy, nhưng vô ích. Con thuyền giờ đây chỉ là một mảnh gỗ trôi nổi giữa cơn bão.

Một con sóng khổng lồ ập đến, hất Hùng ngã xuống sàn thuyền. Đầu anh đập mạnh vào mạn thuyền, đau điếng. Trong cơn hoảng loạn, tay anh vô tình sờ vào túi quần, nơi chuỗi Mân Côi của mẹ vẫn nằm yên. Anh nắm chặt nó, không biết vì sao, nhưng hành động ấy mang lại một cảm giác an ủi kỳ lạ. Hùng nhắm mắt, hơi thở dồn dập. “Đức Mẹ ơi… nếu Mẹ có thật, xin cứu con,” anh thì thầm, giọng run rẩy.

Như thể đáp lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh – chiếc phao cứu sinh ở đuôi thuyền. Anh bò đến đó, tay vẫn nắm chặt chuỗi Mân Côi, và buộc phao vào người. Sóng vẫn gào thét, nhưng anh cảm thấy một sự bình an kỳ lạ, như thể có ai đó đang ở bên. Anh bắt đầu lẩm nhẩm những lời kinh Kính Mừng mà anh từng nghe mẹ đọc khi còn nhỏ, dù không nhớ hết. “Kính mừng Maria đầy ơn phúc… cầu cho chúng con là kẻ có tội…”

Không biết bao lâu trôi qua, bão dần tan. Mặt trời ló dạng, chiếu những tia sáng yếu ớt xuống mặt biển. Hùng, kiệt sức, nằm trên sàn thuyền, chuỗi Mân Côi vẫn trong tay. Con thuyền trôi dạt vào một bãi cát gần bờ, và anh được một nhóm ngư dân khác phát hiện, đưa về đất liền. Khi tỉnh lại trong bệnh viện Bình An, điều đầu tiên anh thấy là khuôn mặt lo lắng của mẹ và Ngọc, bên cạnh là Mai Linh, người bạn thời thơ ấu giờ là y tá.

“Hùng, con không sao chứ? Mẹ lo lắm!” Bà Liên nắm tay anh, nước mắt lăn dài. Ngọc ôm Tí, khóc nức nở. Mai Linh kiểm tra biểu đồ, mỉm cười nhẹ. “Anh may mắn lắm, Hùng. Bác sĩ nói anh chỉ bị trầy xước và kiệt sức. Nếu bão kéo dài thêm, có lẽ…”

Hùng nhìn chuỗi Mân Côi trên bàn cạnh giường, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. “Mẹ… chuỗi Mân Côi này… con nghĩ nó đã cứu con.” Anh kể lại khoảnh khắc trên biển, khi anh nắm chuỗi hạt và cầu nguyện. Bà Liên mỉm cười, vuốt tóc anh. “Đó là ơn của Đức Mẹ, con trai. Mẹ đã hứa: ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng, sẽ được hưởng sự bình an trong cuộc sống hằng ngày.’ Con đã cảm nhận được rồi, phải không?”

Những ngày sau đó, Hùng thay đổi. Anh bắt đầu mang chuỗi Mân Côi trong túi áo mỗi khi ra khơi, không còn coi đó là “món đồ của mẹ” nữa. Anh đến nhà thờ Thánh Maria, nơi cha Minh, linh mục quản xứ, đang hướng dẫn nhóm Kinh Mân Côi. Hùng ngượng ngùng bước vào, ngồi ở hàng ghế cuối, lắng nghe mọi người đọc kinh. Cha Minh, một người đàn ông 45 tuổi với giọng nói trầm ấm, nhận ra anh. “Hùng, tốt lắm, con đến đây. Đức Mẹ đang chờ con đấy.”

Cha Minh chia sẻ về Lời Hứa thứ 12: ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng, sẽ được ham mê lần chuỗi Mân Côi, và suy ngắm các màu nhiệm thương khó.’ Hùng lắng nghe, cảm thấy một sự thôi thúc lạ lùng. Sau buổi kinh, anh đến gặp cha Minh, ngập ngừng hỏi: “Cha ơi, con muốn học cách lần chuỗi. Con… con nghĩ Đức Mẹ đã cứu con trên biển.”

Cha Minh mỉm cười, đưa cho anh một cuốn sách nhỏ về cách lần chuỗi Mân Côi. “Hùng, con cứ bắt đầu từ Mầu Nhiệm Mùa Thương. Hãy suy ngắm về những đau khổ Chúa chịu vì chúng ta. Đức Mẹ sẽ giúp con hiểu sâu hơn.” Hùng gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm.

Trong khi đó, Mai Linh, sau những trải nghiệm tiếp tục mang chuỗi Mân Côi trong túi blouse. Cô bắt đầu lần chuỗi mỗi tối, dù chỉ một chục kinh. Một ngày, cô gặp Hùng tại bệnh viện khi anh đến tái khám. Hai người bạn cũ ngồi trò chuyện ở căng tin, và Hùng kể lại câu chuyện trên biển. Mai Linh ngạc nhiên, sờ vào chuỗi Mân Côi trong túi. “Hùng, anh có biết không, bà ngoại em cũng nói về những lời hứa của Đức Mẹ. Em đang thử mang chuỗi Mân Côi, và… em nghĩ nó đang thay đổi em.”

Hùng gật đầu, ánh mắt sáng lên. “Mai Linh, anh không giỏi nói về đức tin, nhưng sau vụ bão, anh cảm thấy khác. Như thể Đức Mẹ thật sự ở đó, cho anh bình an.” Anh rút chuỗi Mân Côi ra, cười ngượng. “Mẹ anh bảo ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng, sẽ được ơn ăn năn cải thiện đời sống.’ Anh đang cố, từng chút một.”

Mai Linh mỉm cười, cảm thấy một sự kết nối kỳ diệu. “Hùng, hay là anh tham gia nhóm Kinh Mân Côi ở nhà thờ đi. Em cũng định đến thử. Biết đâu chúng ta sẽ tìm thấy gì đó.”

Cuối tuần, Hùng và Mai Linh cùng đến nhà thờ Thánh Maria, tham gia buổi lần chuỗi Mân Côi do bà Thérèse hướng dẫn. Nhóm gồm khoảng 20 người, từ những cụ già đến các em thiếu nhi. Bà Thérèse, với giọng nói dịu dàng nhưng đầy sức thuyết phục, chia sẻ về Lời Hứa thứ 10: ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng, Mẹ ban tràn đầy ân sủng, vì Mẹ là Đấng Trung Gian.’ Hùng lắng nghe, cảm thấy lòng mình như được tưới mát.

Khi nhóm bắt đầu lần chuỗi, suy ngắm Mầu Nhiệm Mùa Thương, Hùng lặng lẽ cầm chuỗi Mân Côi, đọc theo mọi người. Anh hình dung cảnh Chúa Giêsu vác thập giá, và bất giác nghĩ đến những khó khăn của mình – món nợ, sự lo lắng cho gia đình. Nhưng khi đọc đến câu “Cầu cho chúng con là kẻ có tội,” anh cảm thấy một sự giải thoát kỳ lạ, như thể gánh nặng đang được chia sẻ.

Sau buổi kinh, bà Thérèse đến gần Hùng, đặt tay lên vai anh. “Hùng, Đức Mẹ đã gọi con. Con có thấy bình an không?” Hùng gật đầu, giọng nghẹn ngào. “Dạ, thưa bà. Con muốn tiếp tục. Con muốn gia đình con cũng được bình an như con hôm nay.”

Bà Thérèse trao cho anh một chuỗi Mân Côi khác, dành cho Ngọc. “Hãy đưa cái này cho vợ con. Đức Mẹ hứa rằng ‘Những gia đình nào có lòng tin mang chuỗi Mân Côi, sẽ được sự bình an trong gia đình ấy.’ Cứ tin tưởng, Hùng.”

Đêm ấy, Hùng về nhà, đưa chuỗi Mân Côi cho Ngọc. Anh kể lại câu chuyện trên biển, giọng đầy xúc động. Ngọc, vốn không quen cầu nguyện, nắm lấy chuỗi hạt, mắt ngân ngấn nước. “Anh Hùng, nếu Đức Mẹ đã cứu anh, em cũng muốn thử. Chúng ta đọc kinh cùng nhau nhé?”

Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, Hùng, Ngọc và Tí quỳ trước bàn thờ nhỏ trong nhà. Hùng vụng về dẫn kinh, đọc từng câu Kính Mừng, trong khi Tí líu lo bắt chước. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, căn nhà nhỏ tràn ngập tiếng kinh và sự bình an. Hùng nhìn vợ con, lòng thầm hứa sẽ không bao giờ rời xa chuỗi Mân Côi.

Bình An vào một buổi chiều cuối tuần ngập trong ánh nắng vàng dịu. Những con đường đất đỏ dẫn vào khu dân cư gần bến cảng rộn ràng tiếng trẻ con chơi đùa và tiếng rao của người bán hàng rong. Nhưng trong căn nhà nhỏ nằm cuối con hẻm, không khí lại nặng nề như một cơn bão đang chực chờ. Lan, một cô bé 16 tuổi với mái tóc nhuộm đỏ nổi bật, ngồi co ro trên ghế sofa cũ, tai đeo tai nghe, âm nhạc rock ầm ĩ át đi tiếng cãi vã của bố mẹ ở phòng bên.

“Ông lúc nào cũng chỉ biết công việc! Ông có nghĩ đến con Lan không?” giọng mẹ Lan, bà Hạnh, vang lên the thé. “Bà thì sao? Lúc nào cũng than vãn, không bao giờ biết đủ!” ông Tuấn, bố Lan, gằn giọng đáp lại. Cánh cửa phòng bật mở, và ông Tuấn bước ra, khuôn mặt đỏ gay. Ông liếc nhìn Lan, lắc đầu, rồi bỏ ra ngoài, để lại tiếng cửa đóng sầm.

Lan cắn môi, tay siết chặt chiếc điện thoại. Cô đã quá quen với những trận cãi vã này. Từ khi bố mẹ ly thân cách đây một năm, cô cảm thấy mình như một món đồ thừa thãi, bị kẹt giữa lằn ranh của hai người. Cô không còn nhớ lần cuối cùng cả nhà cùng ngồi ăn tối là khi nào. Nhà thờ Thánh Maria, nơi cô từng theo mẹ đi lễ mỗi Chủ nhật, giờ cũng chỉ là một ký ức xa xôi. Đức tin, đối với Lan, đã trở thành một thứ gì đó xa lạ, như một bài hát mà cô không còn thuộc lời.

Cô đứng dậy, lấy chiếc ba lô màu đen, nhét tai nghe và điện thoại vào, rồi bước ra khỏi nhà. “Đi đâu cũng được, miễn là không ở đây,” cô lẩm bẩm. Đôi giày thể thao lấm bụi đưa cô đến trung tâm cộng đồng Bình An, một tòa nhà nhỏ do giáo xứ quản lý, nơi các hoạt động thanh thiếu niên thường diễn ra. Lan không định đến đó, nhưng chân cô cứ bước, như thể có một lực vô hình dẫn dắt.

Tại trung tâm cộng đồng, bà Thérèse đang hướng dẫn một nhóm thiếu niên chuẩn bị cho buổi lần chuỗi Mân Côi hàng tuần. Những chiếc ghế nhựa được xếp thành vòng tròn, giữa phòng là một bàn thờ nhỏ với tượng Đức Mẹ Fatima và những ngọn nến lung linh. Mai Linh, sau những trải nghiệm ở bệnh viện và buổi kinh với Hùng, cũng có mặt, giúp bà Thérèse sắp xếp sách kinh. Cô mặc áo thun đơn giản, chuỗi Mân Côi đeo ở cổ tay, ánh mắt sáng hơn so với vài tuần trước.

“Lan, con đến rồi à?” bà Thérèse nhận ra cô bé ngay khi Lan bước vào, dù vẻ mặt cau có và phong cách nổi loạn của cô khiến nhiều người e dè. Bà Thérèse đã quen Lan từ khi cô còn nhỏ, khi bà Hạnh thường dẫn cô đến nhà thờ. “Lại đây, ngồi với mọi người đi. Hôm nay chúng ta sẽ lần chuỗi và trò chuyện về Đức Mẹ.”

Lan nhún vai, miễn cưỡng ngồi xuống một chiếc ghế ở góc phòng. “Con chỉ ghé thôi, bà. Con không thích mấy chuyện cầu nguyện đâu.” Giọng cô lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại thoáng chút tò mò khi nhìn tượng Đức Mẹ.

Bà Thérèse mỉm cười, không ép buộc. “Không sao, con cứ ngồi đó, nghe mọi người chia sẻ cũng được. Đức Mẹ hứa rằng ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng, sẽ được an ủi trong những lúc buồn phiền đau khổ.’ Biết đâu hôm nay con sẽ tìm thấy chút bình an.”

Lan không đáp, nhưng cô không rời đi. Cô lặng lẽ quan sát khi nhóm bắt đầu lần chuỗi, tiếng kinh Kính Mừng vang lên đều đặn. Mai Linh, ngồi gần bà Thérèse, dẫn kinh với giọng nhẹ nhàng. Lan nhận ra Mai Linh – cô y tá từng khám cho mẹ cô khi bà Hạnh bị sốt cách đây vài tháng. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy Mai Linh ở đây, trông khác hẳn hình ảnh chuyên nghiệp trong bệnh viện.

Khi đến phần chia sẻ, một thiếu niên tên Khoa, khoảng 15 tuổi, đứng lên. “Con mang chuỗi Mân Côi này từ khi bà nội tặng,” cậu bé giơ chuỗi hạt bằng nhựa màu trắng. “Có lần con bị điểm thấp, buồn lắm, nhưng khi lần chuỗi, con thấy nhẹ lòng. Con nghĩ Đức Mẹ đã an ủi con, đúng như Lời Hứa thứ 13.”

Lan nhíu mày, cảm thấy câu chuyện của Khoa sến sẩm. Nhưng một phần trong cô lại tò mò. Cô từng nghe mẹ nhắc đến chuỗi Mân Côi, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó có thể giúp gì cho mình. Khi buổi kinh kết thúc, bà Thérèse đến gần, đưa cho Lan một chuỗi Mân Côi nhỏ bằng gỗ. “Lan, con cầm cái này. Không cần đọc kinh ngay, cứ mang nó bên mình. Đức Mẹ sẽ tìm cách nói chuyện với con.”

Lan do dự, nhưng cuối cùng nhận lấy, nhét vào túi quần jean. “Cảm ơn bà, nhưng con không hứa gì đâu.” Cô đứng dậy, định rời đi, nhưng Mai Linh gọi với. “Lan, nếu em rảnh, mai ghé bệnh viện chơi với chị nhé. Chị có mấy cuốn sách hay, em có thể mượn.”

Lan gật đầu qua loa, rồi bước ra ngoài. Nhưng chuỗi Mân Côi trong túi cô, dù chỉ là một vật nhỏ, lại khiến cô cảm thấy khác lạ – như thể nó đang âm thầm nhắc nhở cô về điều gì đó.

Đêm ấy, Lan nằm trên giường, không ngủ được. Tiếng cãi vã của bố mẹ vẫn vang vọng trong đầu. Cô lấy chuỗi Mân Côi ra, ngắm nghía dưới ánh đèn ngủ. Những hạt gỗ mịn màng, chiếc thánh giá nhỏ xíu, tất cả đều giản dị nhưng mang một sức hút kỳ lạ. Cô nhớ đến lời bà Thérèse: ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng, sẽ được ơn yêu mến Chúa chịu nạn, và được lớn mạnh trong tình yêu Chúa.’ Cô lẩm bẩm: “Nếu Đức Mẹ thật sự quan tâm, sao gia đình con lại tan nát thế này?”

Không hiểu sao, cô bắt đầu lần những hạt chuỗi, dù không đọc kinh. Mỗi hạt trôi qua dưới ngón tay khiến cô cảm thấy một sự bình an len lỏi. Cô nhắm mắt, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, mang theo nỗi đau của một cô bé cảm thấy mình bị bỏ rơi.

Sáng hôm sau, Lan thức dậy với đôi mắt sưng húp nhưng lòng nhẹ nhõm hơn. Cô quyết định đến bệnh viện thăm Mai Linh, mang theo chuỗi Mân Côi trong túi. Tại bệnh viện, Mai Linh đang nghỉ giữa ca trực, ngồi ở phòng chờ với một cuốn sách về Đức Mẹ Fatima. “Lan, em đến thật à? Chị mừng lắm,” Mai Linh mỉm cười, đẩy ghế cho Lan ngồi.

Hai người trò chuyện, và Lan bất ngờ chia sẻ về gia đình mình. “Chị Mai Linh, em không biết phải làm gì nữa. Bố mẹ em cãi nhau suốt, em cảm thấy mình chẳng quan trọng với ai.” Giọng cô run run, nhưng cô cố kìm nước mắt.

Mai Linh lắng nghe, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lan. “Chị hiểu, Lan. Chị cũng từng cảm thấy lạc lõng khi mẹ chị qua đời. Nhưng từ khi chị mang chuỗi Mân Côi, chị thấy Đức Mẹ như người mẹ thứ hai, luôn ở bên an ủi. Bà ngoại chị nói rằng ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng, sẽ không còn kêu tên Đức Chúa Giêsu vô cớ.’ Chị nghĩ Đức Mẹ muốn em tìm đến Chúa, để Ngài chữa lành những vết thương của em.”

Lan im lặng, sờ vào chuỗi Mân Côi trong túi. “Chị, em không biết cầu nguyện. Nhưng tối qua, em cầm chuỗi Mân Côi, và… em khóc. Em không hiểu sao, nhưng em thấy đỡ hơn.”

Mai Linh mỉm cười, lấy chuỗi Mân Côi của mình ra. “Lan, đó là khởi đầu rồi. Đức Mẹ đang chạm vào lòng em. Nếu em muốn, chị có thể dạy em lần chuỗi. Không cần phức tạp, chỉ cần đọc Kính Mừng và nghĩ về Chúa.”

Chiều hôm ấy, Lan theo Mai Linh đến nhà thờ Thánh Maria, nơi nhóm Kinh Mân Côi đang chuẩn bị cho buổi cầu nguyện. Hùng, người đã tìm thấy bình an qua chuỗi Mân Côi ở Chương 2, cũng có mặt, ngồi cạnh vợ mình, Ngọc. Anh nhận ra Lan, cô bé hàng xóm từng chơi với Tí, và vẫy tay chào. “Lan, đến đọc kinh à? Tốt lắm, chú cũng mới bắt đầu thôi.”

Lan ngượng ngùng ngồi xuống, tay nắm chặt chuỗi Mân Côi. Cha Minh, linh mục quản xứ, dẫn đầu buổi kinh, chia sẻ về Lời Hứa thứ 16: ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng, sẽ được ơn tôn kính Trái Tim vẹn sạch Đức Mẹ, và Thánh Tâm Chúa Giêsu.’ Ông giải thích rằng chuỗi Mân Côi là cách để gần gũi với trái tim của Chúa và Đức Mẹ, nơi chứa đựng tình yêu vô biên.

Khi nhóm lần chuỗi, suy ngắm Mầu Nhiệm Mùa Vui, Lan thử đọc theo, dù giọng cô còn ngập ngừng. Cô hình dung cảnh Đức Mẹ thăm bà Êlisabét, mang niềm vui đến cho người khác. Bất giác, cô nghĩ đến mẹ mình, bà Hạnh, người từng yêu thương cô nhưng giờ dường như quá mệt mỏi với cuộc sống. Lan thì thầm trong lòng: “Đức Mẹ ơi, xin giúp mẹ con vui trở lại.”

Sau buổi kinh, Lan cảm thấy lòng mình như được gột rửa. Cô đến gần bà Thérèse, giọng nhỏ nhẹ: “Bà ơi, con muốn mang chuỗi Mân Côi này mỗi ngày. Con… con nghĩ con cần Đức Mẹ.”

Bà Thérèse ôm lấy cô, mắt lấp lánh. “Lan, con là con cái của Đức Mẹ. Mẹ hứa rằng ‘Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin, sẽ được yêu mến Con Mẹ, càng ngày càng nhiều hơn.’ Con cứ tiếp tục, Đức Mẹ sẽ dẫn con đến với Chúa Giêsu.”

Tối hôm ấy, Lan về nhà, mang chuỗi Mân Côi đeo ở cổ tay. Khi bà Hạnh bước vào phòng, thấy con gái ngồi lặng lẽ với chuỗi hạt, bà ngạc nhiên. “Lan, con lấy chuỗi Mân Côi này ở đâu vậy?”

Lan kể lại buổi kinh ở nhà thờ, giọng rụt rè. “Mẹ, con muốn thử cầu nguyện. Con nghĩ… con muốn gia đình mình bớt cãi vã.” Bà Hạnh im lặng, rồi ngồi xuống cạnh con. “Mẹ xin lỗi, Lan. Mẹ đã để con phải chịu đựng nhiều. Nếu con muốn, mẹ sẽ cùng con đọc kinh.”

Đêm ấy, mẹ con Lan quỳ bên nhau, lần chuỗi Mân Côi lần đầu tiên sau nhiều năm. Tiếng kinh vang lên trong căn nhà nhỏ, như một ngọn gió mát lành, xua tan phần nào những căng thẳng. Lan nắm tay mẹ, cảm nhận một tia hy vọng rằng, có lẽ, Đức Mẹ đang chữa lành gia đình cô, từng bước một.

Bệnh viện Bình An vào một buổi sáng thứ Hai nhộn nhịp như thường lệ. Tiếng xe cứu thương vang lên từ xa, hòa lẫn với tiếng nói cười của các y tá ở quầy trực và tiếng bước chân vội vã của người nhà bệnh nhân. Mai Linh, giờ đây đã quen với việc mang chuỗi Mân Côi trong túi áo blouse, đang kiểm tra biểu đồ ở phòng 308. Ba tuần kể từ khi cô bắt đầu lần chuỗi mỗi tối cùng bà Thérèse, cô cảm nhận được một sự thay đổi tinh tế trong lòng – một sự bình an mà cô chưa từng có kể từ khi mẹ qua đời.

Hôm nay, bệnh nhân ở phòng 308 là ông Vinh, một người đàn ông 62 tuổi mắc bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính. Tình trạng của ông đã xấu đi nhanh chóng trong vài ngày qua, và bác sĩ Tâm, người phụ trách ca này, dự đoán ông khó qua khỏi tuần này. Mai Linh nhìn ông Vinh qua khung cửa kính, thấy ông thở hổn hển qua ống oxy, đôi mắt mờ đục vì đau đớn. Cô bất giác sờ chuỗi Mân Côi trong túi, nhớ đến Lời Hứa thứ 19 mà bà Thérèse từng chia sẻ: “Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng sốt sắng, sẽ được chữa lành khỏi mọi bệnh tật thể xác và tâm thần.”

Mai Linh bước vào phòng, nhẹ nhàng kiểm tra ống truyền. Bà Nga, vợ ông Vinh, ngồi bên giường, khuôn mặt hốc hác vì lo lắng. “Cô y tá, ông nhà tôi… có hy vọng gì không?” bà Nga hỏi, giọng run run.

Mai Linh ngập ngừng. Cô muốn an ủi, nhưng với tư cách y tá, cô không thể hứa hẹn điều gì. Tuy nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. “Bà ơi, cháu không chắc về y khoa, nhưng cháu tin vào sức mạnh của cầu nguyện. Bà có muốn cháu cầu nguyện cùng bà không? Cháu có chuỗi Mân Côi đây.”

Bà Nga nhìn cô, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. “Cô… cô nói thật chứ? Tôi từng đi nhà thờ, nhưng đã lâu lắm rồi. Tôi không biết cầu nguyện có giúp được gì không.” Bà cúi đầu, giọng buồn bã. “Gia đình tôi đã xa nhà thờ từ khi con trai tôi, thằng Hảo, bỏ nhà đi.”

Mai Linh mỉm cười nhẹ, rút chuỗi Mân Côi ra. “Bà, Đức Mẹ hứa rằng chuỗi Mân Côi có thể mang lại ơn chữa lành, không chỉ cho thân xác mà cả tâm hồn. Cháu sẽ lần chuỗi cho ông, và cầu nguyện cho cả gia đình bà. Bà cứ thử nắm chuỗi này, không cần nói gì, chỉ cần ở bên ông.”

Bà Nga nhận chuỗi Mân Côi, đôi tay run run. Mai Linh bắt đầu đọc kinh Kính Mừng, giọng nhỏ nhưng rõ ràng, suy ngắm Mầu Nhiệm Mùa Thương. Cô nghĩ về những đau khổ của Chúa Giêsu, và bất giác liên hệ với những nỗi đau của ông Vinh và gia đình ông. Bà Nga, dù không đọc theo, vẫn nắm chặt chuỗi hạt, mắt nhắm lại như đang tìm kiếm một tia hy vọng.

Trong khi đó, ở bến cảng, Hùng đang chuẩn bị cho chuyến ra khơi đầu tiên kể từ cơn bão định mệnh. Anh đứng trên thuyền, chuỗi Mân Côi quấn quanh cổ tay, cảm giác tự tin hơn bao giờ hết. Ngọc, vợ anh, đứng trên bến, ôm Tí, vẫy tay chào. “Anh Hùng, nhớ cầu nguyện trước khi đi nhé!” cô gọi với, nụ cười rạng rỡ.

Hùng gật đầu, lòng tràn đầy biết ơn. Kể từ khi gia đình anh bắt đầu lần chuỗi cùng nhau, không khí trong nhà đã thay đổi. Những lo lắng về tiền bạc vẫn còn, nhưng anh cảm thấy một sự bình an sâu sắc, đúng như Lời Hứa thứ 21: “Những gia đình nào có lòng tin mang chuỗi Mân Côi, sẽ được sự bằng an trong gia đình ấy.” Anh thì thầm một kinh Kính Mừng trước khi khởi động máy tàu, tin rằng Đức Mẹ sẽ che chở cho mình.

Trên đường về nhà, Ngọc ghé qua nhà thờ Thánh Maria, mang theo một chuỗi Mân Côi để tặng cho một người hàng xóm, bà Lan, mẹ của Lan – cô bé nổi loạn mà Hùng từng gặp ở nhóm Kinh Mân Côi. Bà Lan đã bắt đầu tham gia các buổi kinh cùng con gái, và Ngọc muốn khuyến khích bà. “Chị Lan, chị mang chuỗi này đi. Em thấy gia đình em đổi khác từ khi lần chuỗi, chị thử xem,” Ngọc nói, trao chuỗi hạt màu xanh lam.

Bà Lan nhận lấy, ánh mắt xúc động. “Cảm ơn em, Ngọc. Từ khi con Lan nó chịu đi nhà thờ, chị thấy nó bớt cãi mẹ. Chị sẽ mang chuỗi này, và thử đọc kinh cùng nó.” Bà nắm chuỗi Mân Côi, lòng thầm hứa sẽ quay lại với đức tin.

Trở lại bệnh viện, tình trạng của ông Vinh đột nhiên xấu đi vào chiều hôm đó. Máy đo nhịp tim kêu báo động, và bác sĩ Tâm cùng Mai Linh chạy vào phòng. Ông Vinh thở dốc, khuôn mặt tím tái. Bác sĩ Tâm ra lệnh tiêm thuốc, nhưng ánh mắt ông lộ rõ sự bất lực. “Mai Linh, chuẩn bị thông báo cho gia đình. Ông ấy không qua nổi đêm nay đâu,” ông nói, giọng trầm.

Mai Linh cảm thấy tim mình thắt lại. Cô nhìn bà Nga, người đang ôm mặt khóc bên giường chồng. Không hiểu sao, cô cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Cô rút chuỗi Mân Côi ra, quỳ xuống bên giường, và bắt đầu lần chuỗi, giọng run run nhưng kiên định. “Kính mừng Maria đầy ơn phúc… cầu cho ông Vinh được bình an, và gia đình bà Nga được ơn hoán cải.”

Bà Nga, như được đánh thức, quỳ xuống bên cô, nắm chuỗi Mân Côi mà Mai Linh đưa lúc sáng. Hai người phụ nữ đọc kinh, tiếng kinh hòa lẫn với tiếng bip của máy móc. Mai Linh suy ngắm về cảnh Chúa Giêsu chịu đóng đinh, cầu xin Đức Mẹ ban ơn chữa lành cho ông Vinh, hoặc ít nhất, giúp ông ra đi trong bình an.

Kỳ lạ thay, sau khoảng 20 phút, nhịp tim của ông Vinh dần ổn định. Máy móc ngừng báo động, và ông bắt đầu thở đều hơn. Bác sĩ Tâm, quay lại kiểm tra, ngỡ ngàng nhìn biểu đồ. “Không thể tin nổi… nhịp tim ổn rồi. Ông ấy vừa vượt qua cơn nguy kịch.” Ông nhìn Mai Linh, ánh mắt đầy thắc mắc. “Cô làm gì mà ông ấy khá lên thế này?”

Mai Linh mỉm cười, tay vẫn nắm chuỗi Mân Côi. “Cháu chỉ cầu nguyện thôi, bác sĩ. Đức Mẹ hứa rằng ‘Đem chuỗi Mân Côi cho bệnh nhân, và những ai đang hấp hối,’ sẽ được ơn chữa lành.” Bác sĩ Tâm, vốn là người vô thần, nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ ghi chú vào biểu đồ và rời đi.

Bà Nga ôm chầm lấy Mai Linh, nước mắt lăn dài. “Cô y tá, cảm ơn cô… tôi tin đó là phép màu. Tôi sẽ quay lại nhà thờ, tôi hứa.” Bà kể rằng gia đình bà từng là giáo dân nhiệt thành, nhưng sau khi con trai bà, Hảo, bỏ nhà đi vì mâu thuẫn với bố, bà và ông Vinh dần xa cách đức tin. “Tôi sẽ cầu nguyện cho thằng Hảo trở về,” bà nói, giọng nghẹn ngào.

Vài ngày sau, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Hảo, người con trai đã bỏ nhà đi ba năm, xuất hiện tại bệnh viện. Anh đứng ở cửa phòng 308, áo quần bụi bặm, khuôn mặt hốc hác nhưng ánh mắt đầy hối hận. “Mẹ… con nghe tin bố bệnh nặng, con… con xin lỗi,” anh nói, quỳ xuống bên giường bố.

Bà Nga ôm lấy con, khóc nức nở. Ông Vinh, dù vẫn yếu, nắm tay con trai, mỉm cười. “Hảo, con về là tốt rồi. Bố mẹ tha thứ cho con.” Mai Linh, đứng ở góc phòng, chứng kiến cảnh đoàn tụ, cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm. Cô nhớ đến Lời Hứa thứ 23: “Khi chuỗi Mân Côi được đưa vào gia đình nào, đã bỏ xưng tội rước lễ lâu năm, sẽ được ơn trở lại.”

Hảo kể rằng anh nhận được tin về bố từ một người bạn, và trên đường về, anh tình cờ gặp một bà cụ bán hàng rong, người đã tặng anh một chuỗi Mân Côi. “Bà ấy bảo con mang chuỗi này và cầu nguyện, con không biết sao, nhưng con làm theo. Con thấy… con cần phải về xin lỗi bố mẹ,” anh nói, giơ chuỗi Mân Côi cũ kỹ lên.

Mai Linh mỉm cười, nhận ra đó có thể là bà Thérèse hoặc một thành viên của Hội Kinh Mân Côi. Cô cảm thấy chuỗi Mân Côi như một sợi dây vô hình, kết nối mọi người trong thị trấn Bình An, mang họ trở về với Chúa và Đức Mẹ.

Cuối tuần, Mai Linh đến nhà thờ Thánh Maria, tham gia buổi lần chuỗi do cha Minh hướng dẫn. Hùng và Ngọc có mặt, cùng với Lan và bà Hạnh. Sự hiện diện của gia đình ông Vinh – bà Nga, Hảo, và ông Vinh, giờ đã khá hơn và được xuất viện – khiến cả nhóm ngạc nhiên và vui mừng. Cha Minh chia sẻ về Lời Hứa thứ 24: “Khi chuỗi Mân Côi được đưa vào gia đình nào đã bỏ đi lễ lâu năm, cả nhà sẽ được ơn trở lại, và bắt đầu đi lễ sốt sắng.”

Ông Vinh, dù vẫn phải chống gậy, đứng lên chia sẻ. “Tôi và gia đình đã xa nhà thờ nhiều năm, nhưng nhờ chuỗi Mân Côi và lời cầu nguyện của cô Mai Linh, chúng tôi đã trở lại. Tôi hứa sẽ đi lễ mỗi tuần, và lần chuỗi cùng vợ con.” Tiếng vỗ tay vang lên, và Lan, ngồi cạnh mẹ, nắm tay bà Hạnh, mỉm cười.

Mai Linh nhìn mọi người, lòng tràn đầy biết ơn. Cô nghĩ đến mẹ mình, người từng dạy cô cầu nguyện, và cảm thấy như mẹ đang mỉm cười từ thiên đàng. Chuỗi Mân Côi trong tay cô, giờ đây không chỉ là một vật dụng, mà là một chứng nhân của phép màu và tình yêu của Đức Mẹ.

Mặt trời buổi sớm chiếu những tia sáng lấp lánh trên mặt biển Bình An, làm nổi bật những con thuyền gỗ đậu dọc bến cảng. Hùng đứng trên boong thuyền, kiểm tra lưới đánh cá, chuỗi Mân Côi xanh lam quấn quanh cổ tay. Kể từ lần thoát chết trong cơn bão cách đây một tháng, anh không bao giờ rời xa chuỗi hạt. Mỗi sáng, trước khi ra khơi, anh dành vài phút đọc một chục kinh Kính Mừng, cầu xin Đức Mẹ che chở cho mình và gia đình. Sự bình an mà anh tìm thấy qua chuỗi Mân Côi, đúng như Lời Hứa thứ 11, giờ đây trở thành nguồn sức mạnh để anh đối mặt với những khó khăn của cuộc sống.

Hôm nay, Hùng không ra khơi. Anh quyết định ở nhà để sửa lại mái nhà bị dột, một việc anh đã trì hoãn quá lâu vì những chuyến đi biển liên miên. Ngọc, vợ anh, đang chuẩn bị bữa sáng trong căn bếp nhỏ, mùi cá kho thơm lừng lan tỏa. Tí, cậu con trai năm tuổi, chạy quanh sân, tay cầm một chiếc thuyền đồ chơi. Hùng nhìn vợ con, lòng tràn đầy biết ơn. Anh nhớ lại những ngày tháng căng thẳng, khi món nợ cho chủ tàu khiến anh và Ngọc thường xuyên cãi vã. Nhưng kể từ khi cả nhà bắt đầu lần chuỗi Mân Côi cùng nhau, những mâu thuẫn ấy dần tan biến, như thể Đức Mẹ đang dệt lại sợi dây gắn kết gia đình họ.

Ngọc bước ra sân, tay bưng đĩa cá kho nóng hổi. “Anh Hùng, ăn sáng xong anh qua nhà mẹ chút nhé. Mẹ nói muốn cả nhà mình đến ăn cơm tối, mẹ có chuyện muốn bàn.” Bà Liên, mẹ Hùng, từ lâu đã là trụ cột tinh thần của gia đình. Chính bà là người tặng Hùng chuỗi Mân Côi, dẫn anh trở lại với đức tin.

Hùng gật đầu, ngồi xuống cạnh Tí. “Ừ, anh sẽ qua. Mẹ khỏe không em? Dạo này anh bận quá, ít ghé thăm mẹ.” Anh cảm thấy một chút áy náy. Bà Liên đã ngoài 60, sức khỏe không còn như trước, nhưng anh thường viện cớ công việc để trì hoãn những lần thăm nom.

Ngọc mỉm cười, đặt tay lên vai anh. “Mẹ khỏe, nhưng mẹ nhớ Tí lắm. Anh qua đó, mang chuỗi Mân Côi mà mẹ tặng, đọc kinh với mẹ. Em thấy mẹ vui hơn từ khi cả nhà mình lần chuỗi.” Cô rút từ túi áo một chuỗi Mân Côi khác, màu nâu gỗ, mà bà Liên tặng cô tuần trước. “Đức Mẹ hứa rằng ‘Những gia đình nào họp nhau đọc kinh Mân Côi, sẽ được bình an.’ Em tin điều đó, anh Hùng.”

Hùng nắm tay vợ, lòng thầm hứa sẽ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, đặc biệt là mẹ anh. Anh nhớ đến câu nói mà bà Thérèse từng chia sẻ trong một buổi kinh tại nhà thờ Thánh Maria: “Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú; cha mẹ đi, cuộc đời chỉ còn lối về.” Lòng hiếu thảo, anh nhận ra, không chỉ là chăm sóc vật chất, mà còn là sự hiện diện và tình yêu thương.

Trong khi đó, ở một con hẻm khác của Bình An, Lan đang giúp mẹ, bà Hạnh, dọn dẹp căn nhà nhỏ. Kể từ khi cô bắt đầu tham gia nhóm Kinh Mân Côi và thuyết phục mẹ cùng đọc kinh, mối quan hệ giữa hai mẹ con đã cải thiện đáng kể. Lan không còn là cô bé nổi loạn với mái tóc đỏ và thái độ chống đối. Cô vẫn giữ phong cách cá tính, nhưng ánh mắt giờ đây sáng hơn, và cô thường xuyên mỉm cười.

Hôm nay, bà Hạnh quyết định làm một bữa cơm đặc biệt để mời ông Tuấn, bố Lan, đến ăn. Dù hai người đã ly thân, bà Hạnh hy vọng có thể hàn gắn phần nào mối quan hệ vì Lan. “Lan, con ra chợ mua ít rau thơm đi. Mẹ muốn nấu canh chua cá lóc, món bố con thích,” bà Hạnh nói, tay lau mồ hôi trên trán.

Lan gật đầu, cầm giỏ xách, không quên mang theo chuỗi Mân Côi mà bà Thérèse tặng. Cô đeo nó ở cổ tay, cảm thấy an tâm mỗi khi sờ vào những hạt gỗ. Trên đường đi chợ, cô gặp Mai Linh, người đang đạp xe từ bệnh viện về nhà. “Chị Mai Linh!” Lan vẫy tay, chạy đến. “Chị đi đâu thế? Tối nay chị có đến nhóm Kinh Mân Côi không?”

Mai Linh dừng xe, mỉm cười. “Chị về nhà nghỉ một lát, tối sẽ đến nhà thờ. Em thế nào rồi? Chị thấy em tươi tắn hơn trước nhiều.” Cô nhận ra sự thay đổi ở Lan, từ một cô bé cau có đến một thiếu nữ cởi mở và nhiệt tình.

Lan kể về kế hoạch bữa cơm tối của mẹ. “Em muốn bố mẹ em làm lành, chị ạ. Em không biết có được không, nhưng em đang cầu nguyện bằng chuỗi Mân Côi. Bà Thérèse nói ‘Vợ chồng mang chuỗi Mân Côi, sẽ không bao giờ lìa bỏ nhau.’ Em hy vọng điều đó đúng.”

Mai Linh gật đầu, đặt tay lên vai Lan. “Chị tin Đức Mẹ sẽ giúp gia đình em, Lan. Cứ tiếp tục cầu nguyện, và quan trọng là em ở bên mẹ, cho mẹ thấy em yêu mẹ. Chị từng mất mẹ, nên chị hiểu giá trị của việc có mẹ bên cạnh. Đừng để đến khi quá muộn mới hối tiếc.”

Lời nói của Mai Linh khiến Lan chạnh lòng. Cô nghĩ đến mẹ mình, người đã hy sinh nhiều cho cô nhưng thường bị cô cãi lại trong những ngày tháng nổi loạn. “Chị, em sẽ cố. Em muốn mẹ vui, và em muốn bố quay về.” Cô nắm chặt chuỗi Mân Côi, lòng tràn đầy quyết tâm.

Buổi chiều, tại nhà bà Liên, Hùng và gia đình quây quần trong căn phòng khách nhỏ. Bà Liên chuẩn bị một bữa cơm giản dị nhưng ấm cúng: cá kho tộ, canh rau muống, và đĩa dưa chua. Tí ngồi cạnh bà nội, líu lo kể chuyện về con thuyền đồ chơi. Hùng và Ngọc giúp bà dọn bàn, cảm nhận được sự bình an mà ngôi nhà này mang lại.

Sau bữa cơm, bà Liên lấy từ tủ một chiếc hộp gỗ cũ, bên trong là một chuỗi Mân Côi bằng ngọc trai, lấp lánh dưới ánh đèn. “Hùng, Ngọc, mẹ muốn tặng cái này cho hai con. Đây là chuỗi Mân Côi mà bà nội con để lại. Mẹ đã dùng nó để cầu nguyện cho gia đình mình qua bao khó khăn. Giờ mẹ muốn con giữ nó, và tiếp tục lần chuỗi cùng nhau.”

Hùng nhận chuỗi Mân Côi, cảm động trước món quà ý nghĩa. “Mẹ, con sẽ giữ gìn nó. Con hứa sẽ dẫn Tí và Ngọc đọc kinh mỗi tối. Con… con xin lỗi vì trước đây con không để tâm nhiều đến mẹ.” Anh cúi đầu, giọng nghẹn ngào.

Bà Liên vuốt tóc con trai, mỉm cười. “Hùng, mẹ không trách con. Mẹ chỉ muốn con nhớ rằng ‘Cha mẹ nào đầy lòng tin tưởng đọc kinh Mân Côi, Mẹ sẽ hướng dẫn con cái họ hư hỏng được trở về với Chúa.’ Mẹ đã cầu nguyện cho con, và Đức Mẹ đã đưa con trở lại. Giờ con hãy làm điều đó cho Tí.”

Ngọc nắm tay Hùng, mắt ngân ngấn nước. “Mẹ, con cũng hứa sẽ dạy Tí cầu nguyện. Con muốn con lớn lên biết yêu thương Chúa và Đức Mẹ, như mẹ đã dạy anh Hùng.” Cô nhìn Tí, cậu bé đang nghịch chuỗi Mân Côi của bà nội, và mỉm cười.

Bà Liên dẫn cả nhà đến trước bàn thờ nhỏ, nơi tượng Đức Mẹ Fatima đứng giữa những ngọn nến lung linh. Họ quỳ xuống, lần chuỗi Mân Côi, suy ngắm Mầu Nhiệm Mùa Vui. Tiếng kinh vang lên đều đặn, mang theo sự bình an sâu lắng. Hùng cảm thấy như Đức Mẹ đang ôm lấy gia đình anh, đúng như Lời Hứa thứ 29: “Những gia đình nào họp nhau đọc kinh Mân Côi, sẽ được bình an.”

Cùng lúc đó, tại nhà Lan, bữa cơm tối diễn ra trong không khí căng thẳng. Ông Tuấn, bố Lan, đến muộn, khuôn mặt vẫn còn nét cau có. Bà Hạnh cố gắng giữ nụ cười, dọn món canh chua cá lóc lên bàn. Lan ngồi giữa, tay nắm chuỗi Mân Côi dưới gầm bàn, lòng thầm cầu nguyện: “Đức Mẹ ơi, xin giúp bố mẹ con hiểu nhau.”

Bữa ăn bắt đầu trong im lặng, chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau. Cuối cùng, Lan không chịu nổi, lên tiếng. “Bố, mẹ, con biết hai người không muốn ở bên nhau nữa, nhưng con muốn cả nhà mình thử lại. Con… con đã cầu nguyện bằng chuỗi Mân Côi, và con tin Đức Mẹ có thể giúp chúng ta.” Cô rút chuỗi Mân Côi ra, đặt lên bàn, giọng run run.

Ông Tuấn nhìn chuỗi hạt, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. “Lan, con… con đi nhà thờ lại rồi à?” Ông nhớ những ngày cả nhà cùng đi lễ, khi Lan còn bé, và ông còn là một người cha tận tụy.

Bà Hạnh nắm tay con gái, giọng xúc động. “Tuấn, em biết chúng ta đã làm tổn thương nhau. Nhưng vì Lan, em muốn thử. Em đã bắt đầu đọc kinh Mân Côi với con, và em thấy lòng mình nhẹ hơn. Anh… anh có muốn thử không?”

Ông Tuấn im lặng, nhìn chuỗi Mân Côi trên bàn. Cuối cùng, ông thở dài, gật đầu. “Được, Hạnh. Anh sẽ thử, vì Lan, và vì cả nhà mình. Nhưng anh không hứa sẽ dễ dàng.” Ông cầm chuỗi Mân Côi, cảm nhận sự mát lạnh của những hạt gỗ, và bất giác nhớ đến mẹ mình, người từng dạy ông cầu nguyện khi ông còn nhỏ.

Lan mỉm cười, nước mắt lăn dài. Cô nhớ đến Lời Hứa thứ 25: “Vợ chồng mang chuỗi Mân Côi, sẽ không bao giờ lìa bỏ nhau.” Cô hy vọng, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ, rằng gia đình cô sẽ được hàn gắn.

Tối hôm ấy, tại nhà thờ Thánh Maria, nhóm Kinh Mân Côi đông hơn thường lệ. Hùng, Ngọc, và Tí có mặt, cùng với Lan, bà Hạnh, và lần đầu tiên, ông Tuấn. Mai Linh và bà Thérèse dẫn đầu buổi kinh, chia sẻ về Lời Hứa thứ 26: “Những đứa trẻ mang chuỗi Mân Côi, sẽ được ơn yêu mến Mẹ, và Mẹ sẽ dẫn đưa chúng đến với Con Mẹ.”

Tí, ngồi cạnh Hùng, cầm chuỗi Mân Côi nhỏ mà bà Liên tặng, líu lo đọc kinh cùng mọi người. Lan, ngồi bên mẹ và bố, cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm. Ông Tuấn, dù còn ngượng ngùng, cũng cầm chuỗi Mân Côi, đọc theo từng câu Kính Mừng. Cha Minh, đứng trước bàn thờ, mỉm cười nhìn cộng đoàn. “Anh chị em, chuỗi Mân Côi là sợi dây nối chúng ta với Đức Mẹ và Chúa Giêsu. Hãy để nó nối kết gia đình và cộng đoàn của chúng ta.”

Sau buổi kinh, Hùng đến gần Mai Linh, cảm ơn cô vì đã khuyến khích anh tham gia nhóm. “Mai Linh, nhờ cô mà gia đình tôi thay đổi. Tôi muốn Tí lớn lên với đức tin, để nó biết trân trọng bà nội, như tôi đang cố làm.” Anh nhớ đến thông điệp về lòng hiếu thảo mà Mai Linh từng chia sẻ, và quyết tâm sống xứng đáng với mẹ mình.

Lan, nắm tay bố mẹ, thì thầm với Mai Linh: “Chị, em nghĩ Đức Mẹ đang giúp gia đình em. Em sẽ không bỏ chuỗi Mân Côi nữa.” Mai Linh ôm cô bé, lòng tràn đầy niềm vui. Cô nhìn bà Thérèse, người đang hướng dẫn Tí cách cầm chuỗi Mân Côi, và cảm thấy như Đức Mẹ đang hiện diện giữa họ, dẫn dắt từng người qua những sợi dây nhỏ bé nhưng đầy quyền năng.

Bệnh viện Bình An vào một buổi sáng thứ Tư ngập trong ánh nắng nhạt, nhưng không khí bên trong vẫn căng thẳng như thường lệ. Dr. Tâm, một bác sĩ phẫu thuật 50 tuổi với mái tóc muối tiêu và ánh mắt sắc lạnh, đang kiểm tra hồ sơ bệnh án tại văn phòng nhỏ của mình. Với hơn 25 năm kinh nghiệm, ông là một trong những bác sĩ giỏi nhất thị trấn, nhưng cũng nổi tiếng với thái độ cứng nhắc và quan điểm vô thần. Đối với Dr. Tâm, khoa học là chân lý duy nhất, và những câu chuyện về phép màu hay cầu nguyện chỉ là trò mê tín của những người thiếu hiểu biết.

Tuy nhiên, những tuần gần đây, một loạt sự kiện tại bệnh viện đã khiến ông bối rối. Đầu tiên là trường hợp của ông Vinh, người bệnh nhân phổi tắc nghẽn mãn tính đã hồi phục kỳ diệu sau khi Mai Linh và bà Nga cầu nguyện bằng chuỗi Mân Côi (Chương 4). Rồi đến một bệnh nhân trẻ tuổi, bị tai nạn giao thông, tỉnh lại bất ngờ sau khi người nhà đặt chuỗi Mân Côi lên ngực cậu. Dr. Tâm đã cố giải thích những trường hợp này bằng y khoa – có lẽ là do thuốc, hoặc phản ứng tự nhiên của cơ thể – nhưng một phần trong ông không thể phủ nhận rằng có điều gì đó vượt ngoài sự hiểu biết của mình.

Hôm nay, Mai Linh bước vào văn phòng, mang theo biểu đồ của một bệnh nhân mới, cô bé Minh Anh, 10 tuổi, bị viêm não cấp tính. “Thưa bác sĩ, đây là kết quả xét nghiệm của bé Minh Anh. Tình trạng cháu rất nặng, gia đình đang rất lo,” Mai Linh nói, giọng trầm buồn. Cô rút chuỗi Mân Côi từ túi blouse, nắm nhẹ trong tay, như một thói quen.

Dr. Tâm liếc nhìn chuỗi Mân Côi, nhíu mày. “Mai Linh, cô lại định cầu nguyện nữa à? Tôi đã nói bao lần, y khoa không dựa vào mấy thứ mê tín đó.” Ông gõ bút lên bàn, giọng lạnh lùng.

Mai Linh mỉm cười nhẹ, không bị lung lay. “Thưa bác sĩ, cháu tôn trọng khoa học, nhưng cháu cũng tin vào sức mạnh của cầu nguyện. Đức Mẹ hứa rằng ‘Những ai tin tưởng đọc kinh Mân Côi trước ảnh tượng Đức Mẹ Fatima, Mẹ sẽ ban rất nhiều ơn sủng đặc biệt cho người ấy.’ Cháu chỉ muốn cầu nguyện cho Minh Anh, để cháu có thêm hy vọng.”

Dr. Tâm thở dài, đứng dậy. “Tùy cô. Nhưng tôi cần tập trung vào việc điều trị, không phải mấy chuyện thần thánh.” Ông rời văn phòng, nhưng ánh mắt của Mai Linh, đầy tin tưởng và bình an, khiến ông cảm thấy một sự khó chịu khó tả.

Tại bến cảng, Hùng đang giúp một ngư dân khác sửa lưới, chuỗi Mân Côi vẫn đeo ở cổ tay. Anh đã trở thành một gương mặt quen thuộc trong nhóm Kinh Mân Côi tại nhà thờ Thánh Maria, và sự thay đổi của anh truyền cảm hứng cho nhiều người trong thị trấn. Hôm nay, anh quyết định làm một việc nhỏ để bày tỏ lòng hiếu thảo với mẹ mình, bà Liên. Anh ghé chợ, mua một ít trái cây và một chiếc khăn choàng mới, định tặng mẹ sau buổi kinh tối.

Trên đường về, Hùng gặp Lan, người đang đạp xe đến trung tâm cộng đồng để giúp bà Thérèse chuẩn bị cho một buổi phát chuỗi Mân Côi miễn phí. “Chú Hùng, chú đi đâu thế?” Lan hỏi, dừng xe, mái tóc không còn nhuộm đỏ mà giờ là màu nâu tự nhiên.

Hùng giơ túi trái cây lên, cười. “Chú mua ít đồ cho bà nội Tí. Chú nhận ra mình cần dành thời gian cho mẹ nhiều hơn, như lời bà Thérèse nói: ‘Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú; cha mẹ đi, cuộc đời chỉ còn lối về.’ Cháu thì sao, gia đình cháu ổn chứ?”

Lan gật đầu, ánh mắt sáng lên. “Dạ, bố mẹ cháu đang cố làm lành. Tối nay cả nhà cháu sẽ đi nhà thờ cùng nhau. Cháu mang chuỗi Mân Côi này cho bố, hy vọng bố sẽ thích.” Cô giơ chuỗi Mân Côi màu đen, món quà cô tự làm từ những hạt gỗ.

Hùng vỗ vai cô, cảm nhận sự trưởng thành của cô bé từng nổi loạn. “Tốt lắm, Lan. Những việc nhỏ như thế sẽ làm Đức Mẹ vui. Chú nghe cha Minh nói, ‘Những ai trung thành lần chuỗi Mân Côi, và suy ngắm sự thương khó của Con Mẹ chịu đóng đinh, Mẹ sẽ ban cho anh ta được đầy lòng bác ái với tha nhân.’ Cháu đang làm điều đó đấy.”

Lan mỉm cười, đạp xe đi, lòng tràn đầy hy vọng. Cô nghĩ đến mẹ mình, bà Hạnh, và quyết tâm sẽ giúp mẹ chuẩn bị bữa cơm tối thật ngon để cả nhà quây quần, như một hành động tử tế nhỏ bé để nuôi dưỡng tình thân.

Trở lại bệnh viện, tình trạng của Minh Anh xấu đi nhanh chóng. Cô bé rơi vào hôn mê, và gia đình, gồm bố mẹ và một người chị lớn, quỳ bên giường, khóc nức nở. Mai Linh, sau ca trực, đến phòng 312, nơi Minh Anh nằm. Cô thấy bà Thérèse cũng ở đó, được gia đình mời đến để cầu nguyện. Bà Thérèse cầm chuỗi Mân Côi, dẫn mọi người đọc kinh, suy ngắm Mầu Nhiệm Mùa Thương.

Mai Linh quỳ xuống, đọc theo, tay nắm chặt chuỗi Mân Côi. Cô cầu xin Đức Mẹ ban ơn chữa lành cho Minh Anh, nhớ đến Lời Hứa thứ 19: “Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng sốt sắng, sẽ được chữa lành khỏi mọi bệnh tật thể xác và tâm thần.” Cô cũng cầu nguyện cho Dr. Tâm, hy vọng ông sẽ mở lòng với đức tin.

Dr. Tâm, đứng ngoài cửa phòng, quan sát cảnh tượng. Ông định bước vào để kiểm tra bệnh nhân, nhưng tiếng kinh Kính Mừng khiến ông khựng lại. Ông nhớ đến mẹ mình, một người phụ nữ sùng đạo đã qua đời mười năm trước. Bà từng tặng ông một chuỗi Mân Côi, nhưng ông đã cất nó vào hộp và quên lãng. Lời bà từng nói vang lên trong đầu: “Tâm, con không cần tin ngay, nhưng hãy giữ chuỗi này. Một ngày nào đó, Đức Mẹ sẽ gọi con.”

Ông lắc đầu, cố xua đi ký ức, nhưng một sự tò mò khiến ông ở lại. Khi buổi kinh kết thúc, bà Thérèse đến gần, mỉm cười hiền hậu. “Bác sĩ Tâm, tôi biết ông không tin vào cầu nguyện, nhưng ông có muốn cầm chuỗi Mân Côi này không? Chỉ là một món quà nhỏ, để ông nhớ rằng Đức Mẹ luôn ở bên.”

Dr. Tâm do dự, nhưng cuối cùng nhận lấy chuỗi Mân Côi bằng nhựa màu trắng. “Cảm ơn bà, nhưng tôi không hứa sẽ dùng nó.” Ông bỏ chuỗi vào túi áo blouse, cảm thấy một sự khó chịu xen lẫn tò mò.

Đêm hôm đó, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Minh Anh, sau nhiều giờ hôn mê, bất ngờ mở mắt. Máy đo nhịp tim cho thấy dấu hiệu cải thiện, và cô bé bắt đầu phản ứng với kích thích. Gia đình vỡ òa trong niềm vui, ôm nhau khóc. Mai Linh, được gọi đến phòng, không thể tin vào mắt mình. Cô nhìn bà Thérèse, người đang nắm chuỗi Mân Côi, mỉm cười. “Mai Linh, đây là ơn của Đức Mẹ. Lời Hứa thứ 32 nói rằng ‘Những ai tin tưởng đọc kinh Mân Côi trước ảnh tượng Đức Mẹ Fatima, Mẹ sẽ ban rất nhiều ơn sủng đặc biệt cho người ấy.’ Chúng ta đã thấy điều đó.”

Dr. Tâm, được gọi đến để kiểm tra, ngỡ ngàng trước tình trạng của Minh Anh. Ông đọc kỹ biểu đồ, kiểm tra các chỉ số, nhưng không tìm thấy lời giải thích hợp lý. “Tôi… tôi không hiểu. Theo y khoa, cô bé không thể hồi phục nhanh như vậy,” ông lẩm bẩm, tay vô thức sờ vào chuỗi Mân Côi trong túi.

Mai Linh, đứng bên, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ, có những điều khoa học chưa giải thích được. Cháu tin Đức Mẹ đã chạm đến Minh Anh, và cả chúng ta.” Cô kể về Lời Hứa thứ 35: “Những linh hồn nào phó thác cho Mẹ bằng cách lần chuỗi Mân Côi, sẽ không phải hư mất đời đời.” Cô hy vọng ông sẽ cảm nhận được ánh sáng đức tin.

Dr. Tâm không đáp, nhưng ông không phản bác như thường lệ. Ông rời phòng, mang theo chuỗi Mân Côi, lòng đầy mâu thuẫn. Trên đường về nhà, ông ghé qua nhà thờ Thánh Maria, nơi nhóm Kinh Mân Côi đang tụ họp. Ông đứng ngoài cổng, nhìn Hùng, Ngọc, Lan, và gia đình ông Vinh đọc kinh dưới ánh nến lung linh. Cha Minh, nhận ra ông, bước ra chào. “Bác sĩ Tâm, mời ông vào. Đức Mẹ đang chờ tất cả chúng ta.”

Ông lắc đầu, giọng ngập ngừng. “Tôi… tôi chỉ ghé qua. Nhưng tôi sẽ thử, cha Minh. Tôi sẽ thử cầm chuỗi Mân Côi và… suy nghĩ.” Ông rút chuỗi Mân Côi ra, nắm chặt, cảm thấy một sự bình an lạ lùng.

Tối hôm ấy, tại nhà mình, Dr. Tâm ngồi một mình trong phòng khách, chuỗi Mân Côi đặt trên bàn. Ông nghĩ đến mẹ mình, người đã sống cả đời với đức tin, và những bệnh nhân ông chứng kiến được chữa lành. Ông nhớ đến hành động tử tế nhỏ bé của bà Thérèse, khi bà tặng ông chuỗi Mân Côi mà không phán xét. Ông lẩm bẩm: “Nếu mẹ nói đúng, nếu Đức Mẹ thật sự ở đó… thì tôi muốn biết.”

Ông cầm chuỗi Mân Côi, lần từng hạt, không đọc kinh, nhưng lòng ông mở ra một chút, như một cánh cửa hé lộ ánh sáng. Ông nghĩ đến Lời Hứa thứ 36: “Bất cứ người nào lần chuỗi Mân Côi sốt sắng, suy ngắm các màu nhiệm Mân Côi, sẽ không bao giờ bị chết rủi ro.” Dù chưa tin hoàn toàn, ông quyết định sẽ tham gia buổi kinh tại nhà thờ, để tìm câu trả lời cho những nghi ngờ của mình.

Buổi tối thứ Bảy tại nhà thờ Thánh Maria ở Bình An tràn ngập ánh sáng dịu dàng từ những ngọn nến đặt quanh tượng Đức Mẹ Fatima. Tiếng chuông nhà thờ vang lên đều đặn, gọi mời giáo dân đến với buổi lần chuỗi Mân Côi hàng tuần. Phòng hội tụ đông hơn bao giờ hết, với những khuôn mặt quen thuộc như Hùng, Ngọc, Lan, và gia đình ông Vinh, cùng nhiều người mới, trong đó có Dr. Tâm, người đứng lặng lẽ ở góc phòng, tay nắm chuỗi Mân Côi mà bà Thérèse tặng.

Cha Minh, linh mục quản xứ, đứng trước bàn thờ, nụ cười hiền hậu làm dịu đi không khí trang nghiêm. “Anh chị em thân mến, hôm nay chúng ta cùng suy ngắm Mầu Nhiệm Mùa Mừng, cảm tạ Đức Mẹ vì những ơn lành Ngài ban qua chuỗi Mân Côi. Đức Mẹ hứa rằng ‘Những ai sốt sắng đọc kinh Mân Côi, sẽ không bị diệt vong.’ Hãy để chuỗi Mân Côi dẫna dẫn chúng ta đến với ánh sáng của Chúa và sự khôn ngoan của Ngài.”

Mai Linh, ngồi cạnh bà Thérèse, nắm chuỗi Mân Côi trong tay, cảm thấy lòng mình tràn đầy bình an. Kể từ khi cô bắt đầu mang và lần chuỗi, cuộc sống của cô đã thay đổi. Những nỗi đau mất mẹ dần được chữa lành, và cô tìm thấy niềm vui trong việc giúp đỡ bệnh nhân và cộng đồng. Cô nhìn quanh, thấy Hùng và Ngọc dạy Tí cách cầm chuỗi Mân Côi, Lan nắm tay mẹ mình, bà Hạnh, và ông Vinh, giờ đã khỏe mạnh hơn, mỉm cười bên vợ và con trai Hảo. Cô thầm tạ ơn Đức Mẹ vì đã nối kết mọi người qua sợi dây nhỏ bé này.

Bà Thérèse, với giọng nói ấm áp, chia sẻ về Lời Hứa thứ 38: “Những ai có lòng sốt sắng lần chuỗi Mân Côi, sẽ được Thiên Chúa chiếu rọi ánh sáng trong cuộc sống, cũng như trong giờ lâm chung.” Bà kể câu chuyện về một người bạn cũ, người đã sống cả đời xa cách đức tin, nhưng trong những ngày cuối đời, nhờ chuỗi Mân Côi, đã tìm thấy ánh sáng của Chúa và ra đi trong bình an. “Anh chị em, chuỗi Mân Côi không chỉ là lời cầu nguyện, mà là ngọn đèn soi đường, dẫn chúng ta đến với Chúa và Đức Mẹ,” bà nói, ánh mắt lấp lánh.

Dr. Tâm, đứng ở góc phòng, lắng nghe, tay siết chặt chuỗi Mân Côi. Sau trường hợp của Minh Anh (Chương 6), ông đã bắt đầu đặt câu hỏi về những niềm tin của mình. Ông vẫn chưa hoàn toàn tin vào phép màu, nhưng sự bình an của những người trong phòng khiến ông tò mò. Ông nhớ đến mẹ mình, người đã sống với lòng tin mãnh liệt, và câu nói bà thường nhắc: “Tâm, con đừng để lòng tin của con vỡ như một chiếc ly. Một khi đã vỡ, dù có dán lại, vết nứt vẫn còn.” Lời nói ấy, kết hợp với những gì ông chứng kiến, khiến ông cảm thấy như một cánh cửa trong lòng đang hé mở.

Sau buổi kinh, cha Minh thông báo một sáng kiến mới: nhóm Kinh Mân Côi sẽ tổ chức một chiến dịch phát chuỗi Mân Côi miễn phí cho các gia đình trong thị trấn, đặc biệt là những người đã lâu không đi nhà thờ. “Chúng ta sẽ mang chuỗi Mân Côi đến từng nhà, như cách Đức Mẹ mang ánh sáng đến với chúng ta,” cha nói. “Lời Hứa thứ 41 nói rằng ‘Chúng con sẽ làm đẹp lòng Cha trên Trời, khi chúng con phổ biến rộng rãi chuỗi hạt Mân Côi.’ Đây là cách chúng ta gieo hạt giống đức tin.”

Hùng đứng dậy, giọng đầy nhiệt huyết. “Thưa cha, con xin tham gia. Con muốn cảm ơn Đức Mẹ vì đã cứu con trong cơn bão, và giúp gia đình con tìm lại bình an. Con sẽ đi cùng Tí, để dạy con biết chia sẻ lòng tin.” Anh nhìn bà Liên, mẹ mình, ngồi ở hàng ghế đầu, và mỉm cười. “Con cũng muốn làm mẹ vui, vì như bà Thérèse nói, ‘Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú; cha mẹ đi, cuộc đời chỉ còn lối về.’ Con muốn mẹ thấy con sống xứng đáng với tình yêu của mẹ.”

Lan, ngồi cạnh bà Hạnh, cũng giơ tay. “Con cũng muốn giúp, cha ơi. Con từng nghĩ chuỗi Mân Côi chỉ là thứ của người già, nhưng nó đã giúp gia đình con gần nhau hơn. Con muốn các bạn của con cũng biết đến Đức Mẹ.” Cô nghĩ đến những hành động tử tế nhỏ bé mà Mai Linh từng chia sẻ – như nhường phần ăn ngon, hay giúp người lạ trong mưa – và nhận ra rằng việc phát chuỗi Mân Côi cũng là một cách để gieo hạt giống tốt.

Mai Linh, cảm động trước nhiệt huyết của mọi người, xung phong hỗ trợ hậu cần. “Cha Minh, cháu sẽ giúp làm chuỗi Mân Côi handmade và phân phát. Cháu muốn bệnh nhân ở bệnh viện cũng nhận được, vì cháu thấy chuỗi Mân Côi đã chữa lành họ, như Lời Hứa thứ 39: ‘Những ai sốt sắng lần chuỗi Mân Côi, Mẹ sẽ cứu khỏi luyện ngục.’” Cô nhìn Dr. Tâm, hy vọng ông sẽ tham gia.

Dr. Tâm, bất ngờ bị mọi người chú ý, lúng túng. “Tôi… tôi không chắc mình phù hợp. Tôi chỉ mới bắt đầu tìm hiểu về chuỗi Mân Côi.” Nhưng ánh mắt khuyến khích của bà Thérèse khiến ông tiếp tục. “Nhưng tôi sẽ thử. Tôi có thể giúp kiểm tra sức khỏe miễn phí cho những gia đình chúng ta đến thăm. Nếu chuỗi Mân Côi có thể mang lại bình an, tôi muốn chứng kiến thêm.”

Tiếng vỗ tay vang lên, và cha Minh mỉm cười. “Bác sĩ Tâm, đó là một khởi đầu tuyệt vời. Đức Mẹ không cần chúng ta hoàn hảo, chỉ cần chúng ta mở lòng. Lời Hứa thứ 42 nói rằng ‘Những ai ca ngợi và bênh vực sự sùng kính chuỗi Mân Côi, sẽ được toàn thể các thánh trên trời cầu bầu.’ Ông đang bước đi trên con đường của các thánh.”

Những ngày sau, nhóm Kinh Mân Côi bắt đầu chiến dịch. Hùng, Ngọc, và Tí đi cùng bà Liên, gõ cửa từng nhà trong khu dân cư gần bến cảng. Tại một căn nhà nhỏ, họ gặp bà Mai, một góa phụ đã không đi nhà thờ từ khi chồng qua đời. Bà Mai nhận chuỗi Mân Côi từ Tí, nước mắt lăn dài. “Cảm ơn cháu, cảm ơn mọi người. Tôi đã nghĩ Chúa quên tôi rồi, nhưng chuỗi này làm tôi nhớ lại những ngày tôi và chồng cùng đọc kinh.” Hùng, xúc động, hứa sẽ mời bà đến nhóm Kinh Mân Côi, và Tí tặng bà một quả cam từ túi trái cây của mình – một hành động tử tế nhỏ bé khiến bà Mai mỉm cười.

Lan và bà Hạnh đến khu phố của những gia đình trẻ, nơi nhiều người bận rộn với công việc và ít quan tâm đến đức tin. Tại một căn hộ nhỏ, họ gặp chị Hoa, một bà mẹ đơn thân với hai đứa con. Chị Hoa nhận chuỗi Mân Côi, nhưng tỏ ra nghi ngờ. “Cầu nguyện thì được gì? Tôi còn lo tiền học cho con không nổi.” Lan, nhớ đến những ngày cô từng nổi loạn, nắm tay chị. “Chị ơi, em từng nghĩ như chị, nhưng chuỗi Mân Côi đã giúp em tìm lại gia đình. Chị cứ thử, em sẽ đến đọc kinh với chị.” Chị Hoa gật đầu, cảm động trước sự chân thành của Lan.

Mai Linh và Dr. Tâm cùng nhau đến thăm những gia đình có người bệnh, mang theo chuỗi Mân Côi và dụng cụ y tế. Tại nhà ông Long, một bệnh nhân tiểu đường, Mai Linh kể về phép màu của ông Vinh và Minh Anh, khuyến khích ông mang chuỗi Mân Côi. Dr. Tâm, sau khi kiểm tra sức khỏe cho ông Long, bất ngờ rút chuỗi Mân Côi ra. “Tôi không giỏi nói về đức tin, nhưng tôi thấy chuỗi này giúp nhiều người bình an. Ông cứ thử, không mất gì.” Ông Long, cảm động, nhận chuỗi hạt và hứa sẽ đọc kinh cùng vợ.

Cuối tuần, nhóm Kinh Mân Côi tổ chức một buổi tổng kết tại quảng trường thị trấn. Hàng trăm người tụ tập, mang theo chuỗi Mân Côi, tạo nên một biển ánh sáng từ những ngọn nến. Cha Minh dẫn đầu buổi lần chuỗi, suy ngắm Mầu Nhiệm Mùa Mừng, cảm tạ Đức Mẹ vì những ơn lành trong chiến dịch. Bà Thérèse chia sẻ câu chuyện của bà Mai, chị Hoa, và ông Long, nhấn mạnh rằng những hành động tử tế nhỏ bé, như tặng chuỗi Mân Côi, có thể thay đổi cả một cộng đồng.

Hùng đứng lên, kể về hành trình của mình từ một ngư dân mất phương hướng đến một người cha sống vì đức tin. “Tôi từng nghĩ chuỗi Mân Côi chỉ là vật dụng, nhưng nó đã cứu tôi và gia đình tôi. Tôi muốn Tí lớn lên với lòng biết ơn Đức Mẹ, và tôi muốn mẹ tôi, bà Liên, thấy tôi sống xứng đáng với tình yêu của mẹ.” Anh nắm tay bà Liên, nước mắt lăn dài.

Lan, đứng cạnh bố mẹ, chia sẻ về sự hàn gắn của gia đình mình. “Tôi từng phá vỡ lòng tin của bố mẹ, như một chiếc ly vỡ. Nhưng chuỗi Mân Côi đã giúp tôi dán lại những mảnh vỡ ấy, dù vẫn còn vết nứt. Tôi muốn các bạn trẻ như tôi biết rằng Đức Mẹ luôn ở đó, chờ chúng ta quay về.” Cô ôm bà Hạnh, cảm nhận tình yêu của mẹ như một chỗ trú an toàn.

Dr. Tâm, lần đầu tiên đứng lên phát biểu, khiến cả đám đông ngạc nhiên. “Tôi từng nghĩ chuỗi Mân Côi là mê tín, nhưng tôi đã thấy nó mang lại bình an cho bệnh nhân và cả chính tôi. Tôi vẫn đang tìm hiểu, nhưng tôi muốn cảm ơn mọi người, đặc biệt là bà Thérèse và Mai Linh, vì đã không từ bỏ tôi. Tôi sẽ tiếp tục mang chuỗi Mân Côi, và tôi hy vọng sẽ tìm thấy ánh sáng mà mọi người nói đến.” Tiếng vỗ tay vang dội, và Mai Linh mỉm cười, biết rằng Đức Mẹ đang làm việc trong lòng ông.

Đêm ấy, dưới bầu trời đầy sao của Bình An, Mai Linh đứng một mình trước tượng Đức Mẹ Fatima, lần chuỗi Mân Côi. Cô nghĩ đến mẹ mình, người đã dạy cô cầu nguyện, và cảm thấy như mẹ đang ở bên, mỉm cười. Cô nhớ đến Lời Hứa thứ 40: “Các trẻ em trung thành lần chuỗi Mân Côi, sẽ được hưởng vinh quang trên nước Trời.” Cô hy vọng rằng, qua những nỗ lực của cộng đồng, nhiều linh hồn sẽ được cứu rỗi, và Bình An sẽ mãi là ngọn đèn sáng của đức tin.

Buổi sáng Chủ nhật tại Bình An rực rỡ ánh nắng, những tia sáng xuyên qua tán cây bàng trước sân nhà thờ Thánh Maria, tạo thành những mảng sáng tối lung linh trên nền đất. Tiếng chuông nhà thờ vang lên, gọi mời giáo dân đến với Thánh lễ và lớp giáo lý dành cho thiếu nhi. Trong lớp giáo lý, Tí, cậu bé năm tuổi con trai của Hùng và Ngọc, ngồi ở hàng đầu, tay nắm chặt chuỗi Mân Côi nhỏ bằng nhựa màu xanh mà bà nội Liên tặng. Đôi mắt cậu bé sáng lên khi cô giáo lý viên, chị Mai Linh, bắt đầu kể câu chuyện về Đức Mẹ hiện ra ở Fatima.

“Các con ơi, Đức Mẹ đã nói với ba trẻ chăn cừu rằng chuỗi Mân Côi là vũ khí mạnh mẽ để bảo vệ chúng ta khỏi sự dữ và dẫn chúng ta đến với Chúa Giêsu,” Mai Linh nói, giơ chuỗi Mân Côi của mình lên. “Đức Mẹ hứa rằng ‘Những ai năng lần chuỗi Mân Côi sẽ là con cái Mẹ, và là anh chị em với Chúa Giêsu, Con Mẹ.’ Các con có muốn trở thành con cái của Đức Mẹ không?”

Tí gật đầu lia lịa, giơ chuỗi Mân Côi lên. “Dạ, con muốn! Con đọc kinh với bố mẹ mỗi tối, nhưng con chưa biết hết các mầu nhiệm. Cô Mai Linh dạy con nhé!” Các bạn cùng lớp cười rộ lên trước sự hào hứng của cậu bé, và Mai Linh mỉm cười, cảm nhận niềm vui khi được hướng dẫn thế hệ trẻ.

Lan, giờ đã 16 tuổi, cũng có mặt trong lớp, nhưng không phải với vai trò học viên mà là trợ giáo lý viên. Kể từ khi cô tìm lại đức tin qua chuỗi Mân Côi (Chương 3), cô quyết định giúp đỡ các em nhỏ trong giáo xứ, như một cách để đền đáp ơn Đức Mẹ. Cô ngồi cạnh Tí, giúp cậu bé đếm các hạt chuỗi, và chia sẻ: “Tí, chị từng không thích cầu nguyện, nhưng chuỗi Mân Côi đã giúp chị yêu mến Đức Mẹ. Em cứ đọc kinh, Đức Mẹ sẽ dẫn em đến với Chúa Giêsu.”

Mai Linh nhìn Lan, lòng tràn đầy tự hào. Cô nhớ đến hành trình của chính mình, từ một y tá mất phương hướng đến một người sống vì đức tin, và nhận ra rằng chuỗi Mân Côi không chỉ thay đổi cô mà còn cả cộng đồng Bình An. Cô nghĩ đến Lời Hứa thứ 44: “Cha mẹ nào có lòng sốt sắng lần chuỗi Mân Côi hằng ngày, sẽ được con cái thảo kính, yêu mến.” Hùng và Ngọc, với sự kiên nhẫn dạy Tí cầu nguyện, là minh chứng sống động cho lời hứa ấy.

Sau lớp giáo lý, Tí chạy ra sân nhà thờ, nơi Hùng và Ngọc đang trò chuyện với bà Liên. Cậu bé ôm chầm lấy bà nội, khoe: “Bà nội ơi, con học được Mầu Nhiệm Mùa Vui rồi! Con muốn đọc kinh với bà tối nay!” Bà Liên vuốt tóc cháu, cười hiền. “Tốt lắm, Tí. Cháu là niềm vui của bà. Đức Mẹ hứa rằng ‘Mẹ sẽ đặc biệt che chở các con trẻ, mà mẹ chúng có mang chuỗi Mân Côi.’ Bà thấy mẹ cháu, cô Ngọc, luôn mang chuỗi, nên cháu được Đức Mẹ yêu thương đấy.”

Hùng, đứng bên, cảm thấy lòng mình ấm áp. Anh nhớ đến những ngày tháng anh từng bỏ bê đức tin, khiến mẹ anh, bà Liên, lo lắng. Giờ đây, anh cố gắng sống hiếu thảo, không chỉ qua việc chăm sóc mẹ mà còn qua việc dạy Tí yêu mến Chúa và Đức Mẹ. Anh nghĩ đến câu nói mà bà Thérèse từng chia sẻ: “Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú; cha mẹ đi, cuộc đời chỉ còn lối về.” Anh nắm tay mẹ, thì thầm: “Mẹ, con sẽ cố để Tí lớn lên như mẹ đã dạy con, biết yêu thương và kính trọng gia đình.”

Ngọc, đứng cạnh, ôm Tí, cảm nhận niềm hạnh phúc giản dị của một người mẹ. Cô nhớ đến Lời Hứa thứ 45: “Mẹ sẽ ban ơn cho những bà mẹ nào biết sốt sắng lần chuỗi Mân Côi, được ơn nuôi dưỡng con gái mình, theo đúng tình yêu thương của Mẹ là Mẹ Thiên Chúa.” Dù Tí là con trai, cô tin rằng ơn Đức Mẹ sẽ giúp cô nuôi dạy cậu bé với tình yêu và đức tin, như cách Đức Mẹ đã chăm sóc Chúa Giêsu.

Trong khi đó, tại bệnh viện Bình An, Dr. Tâm đang kiểm tra một bệnh nhân mới, một cậu bé bị sốt xuất huyết. Kể từ khi ông bắt đầu mang chuỗi Mân Côi và tham gia nhóm Kinh Mân Côi (Chương 6), ông cảm thấy một sự thay đổi trong cách nhìn nhận cuộc sống. Ông vẫn chưa hoàn toàn tin vào Chúa, nhưng sự bình an mà chuỗi Mân Côi mang lại khiến ông không thể phủ nhận. Ông nhớ đến những hành động tử tế nhỏ bé của bà Thérèse và Mai Linh, như việc tặng chuỗi Mân Côi hay lời khích lệ không phán xét, và nhận ra rằng những cử chỉ ấy đã mở lòng ông.

Hôm nay, Mai Linh bước vào phòng, mang theo một hộp chuỗi Mân Côi handmade để tặng cho các bệnh nhân nhi. “Bác sĩ Tâm, cháu định đưa mấy chuỗi này cho các em nhỏ ở khoa nhi. Cháu nghĩ chuỗi Mân Côi sẽ giúp các em và gia đình cảm thấy an ủi,” cô nói, giơ hộp lên.

Dr. Tâm nhíu mày, nhưng không phản đối như trước. “Mai Linh, cô đúng là không bỏ cuộc. Tôi không chắc chuỗi này có giúp được gì, nhưng nếu nó mang lại hy vọng, thì cứ làm đi.” Ông ngừng lại, rồi rút chuỗi Mân Côi từ túi áo blouse. “Tôi… tôi đã thử lần chuỗi vài lần. Không nhiều, nhưng tôi thấy khác. Có lẽ cô đúng về Lời Hứa thứ 47, rằng ‘Ơn đặc biệt sẽ được ban cho những ai hôn thánh giá ở đầu chuỗi Mân Côi.’

Mai Linh mỉm cười, ánh mắt sáng lên. “Bác sĩ, đó là khởi đầu rồi. Đức Mẹ không cần chúng ta làm nhiều, chỉ cần một chút lòng tin, như chiếc lưới trong Tin Mừng Matthêu: ‘Nước Trời giống như chiếc lưới gom đủ thứ cá, nhưng chỉ những con cá tốt mới được giữ lại.’ Đức Mẹ đang gom chúng ta, và Ngài sẽ giúp chúng ta trở thành những con cá tốt, sẵn sàng cho Nước Trời.”

Dr. Tâm gật đầu, nhớ đến câu chuyện về chiếc ly vỡ mà mẹ ông từng kể – lòng tin, dù mong manh, nếu được giữ gìn, sẽ không vỡ tan. Ông quyết định sẽ tham gia buổi kinh tối nay tại nhà thờ, không chỉ để tìm hiểu mà còn để cảm nhận sâu hơn sự hiện diện của Đức Mẹ.

Chiều hôm ấy, tại trung tâm cộng đồng Bình An, Lan dẫn một nhóm thiếu nhi, bao gồm Tí, tham gia một hoạt động làm chuỗi Mân Côi handmade. Các em ngồi quanh bàn, tỉ mỉ xâu những hạt gỗ và buộc thánh giá nhỏ. Lan kiên nhẫn hướng dẫn, cảm thấy niềm vui khi thấy các em hào hứng. Cô nghĩ đến hành trình của mình, từ một cô bé nổi loạn đến một người hướng dẫn đức tin, và nhận ra rằng chuỗi Mân Côi đã giúp cô tìm thấy mục đích sống.

Tí, sau khi hoàn thành một chuỗi Mân Côi, chạy đến khoe với Lan. “Chị Lan, em làm cái này cho bà nội! Em muốn bà nội vui, vì bà nội hay đọc kinh với em.” Cậu bé giơ chuỗi Mân Côi lên, thánh giá gỗ lấp lánh dưới ánh đèn.

Lan vuốt tóc Tí, xúc động. “Tí, em thật tuyệt. Hành động nhỏ của em sẽ làm bà nội hạnh phúc, và Đức Mẹ cũng vui. Đức Mẹ hứa rằng ‘Ơn đặc biệt sẽ ban cho những ai kêu tên Chúa Giêsu và ngắm nhìn thánh giá của chuỗi Mân Côi.’ Em cứ tiếp tục nhé.” Cô nghĩ đến bố mẹ mình, ông Tuấn và bà Hạnh, người đã bắt đầu đi lễ cùng cô, và quyết định sẽ làm một chuỗi Mân Côi để tặng họ, như một hành động tử tế nhỏ bé để nuôi dưỡng tình thân.

Bà Thérèse, đến kiểm tra hoạt động, mỉm cười khi thấy các em làm việc. Bà chia sẻ với Lan: “Lan, con đang làm một việc đẹp lòng Đức Mẹ. Lời Hứa thứ 46 nói rằng ‘Mẹ sẽ ban ơn cho những người cha nào biết sốt sắng lần chuỗi Mân Côi, ơn dạy dỗ con trai mình trong tình yêu thương đúng như ý của Chúa Giêsu.’ Nhưng mẹ tin rằng ơn ấy cũng dành cho những người như con, đang dẫn dắt các em nhỏ đến với Chúa.”

Lan gật đầu, cảm thấy lòng mình tràn đầy trách nhiệm. Cô nhớ đến Tin Mừng Matthêu 13,47-53, về chiếc lưới gom cá, và nhận ra rằng cô, Tí, và các em đang được Đức Mẹ “gom” vào lưới của Ngài, để trở thành những người công chính, sẵn sàng cho Nước Trời. Cô thầm hứa sẽ tiếp tục sống như một chứng nhân của đức tin, không chỉ cho các em mà còn cho gia đình và cộng đồng.

Tối hôm ấy, tại nhà thờ Thánh Maria, buổi lần chuỗi Mân Côi thu hút đông đảo giáo dân, từ trẻ em như Tí đến những người lớn tuổi như bà Liên. Cha Minh dẫn đầu, suy ngắm Mầu Nhiệm Mùa Vui, nhấn mạnh rằng chuỗi Mân Côi là cách để mỗi người trở thành con cái của Đức Mẹ. Ông kể câu chuyện về ba trẻ Fatima, những đứa trẻ đã sống đơn sơ nhưng đầy lòng tin, và khuyến khích mọi người, đặc biệt là trẻ em, mang chuỗi Mân Côi như một dấu chỉ của tình yêu.

Tí, ngồi cạnh bà nội, lần chuỗi Mân Côi với sự tập trung hiếm thấy ở một cậu bé năm tuổi. Cậu bé thì thầm với bà Liên: “Bà nội, con muốn lớn lên làm linh mục, để dạy mọi người đọc kinh như cha Minh.” Bà Liên cười, ôm cháu vào lòng. “Tí, cháu làm gì cũng được, miễn là cháu yêu mến Đức Mẹ và Chúa. Bà sẽ cầu nguyện để cháu luôn là con cái của Đức Mẹ.”

Hùng và Ngọc, ngồi phía sau, xúc động khi nghe lời Tí. Hùng nắm tay vợ, thì thầm: “Ngọc, anh chưa bao giờ nghĩ Tí sẽ nói vậy. Chuỗi Mân Côi không chỉ cứu anh, mà còn dẫn con mình đến với Chúa.” Ngọc gật đầu, mắt ngân ngấn nước, cảm nhận ơn Đức Mẹ qua Lời Hứa thứ 43: “Những ai năng lần chuỗi Mân Côi sẽ là con cái Mẹ, và là anh chị em với Chúa Giêsu, Con Mẹ.”

Lan, ngồi cùng bố mẹ, cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm. Cô nhìn ông Tuấn, người giờ đã quen với việc lần chuỗi, và bà Hạnh, người luôn mỉm cười khi cả nhà đọc kinh cùng nhau. Cô nghĩ đến hành trình của mình, từ sự nổi loạn đến sự tha thứ, và nhận ra rằng chuỗi Mân Côi đã giúp cô “dán lại” lòng tin, dù vẫn còn những vết nứt, như chiếc ly trong câu chuyện của Dr. Tâm.

Dr. Tâm, lần đầu tiên ngồi ở hàng ghế giữa thay vì góc phòng, cầm chuỗi Mân Côi, đọc kinh cùng mọi người. Ông suy ngắm cảnh Đức Mẹ sinh Chúa Giêsu, và bất giác nghĩ đến mẹ mình, người đã sống cả đời để yêu thương và tha thứ. Ông hôn thánh giá ở đầu chuỗi, một hành động mà ông chưa từng làm trước đây, và cảm thấy một sự bình an sâu lắng. Ông nhớ đến Lời Hứa thứ 48: “Ơn đặc biệt sẽ ban cho những ai kêu tên Chúa Giêsu và ngắm nhìn thánh giá của chuỗi Mân Côi.” Dù chưa hoàn toàn tin, ông biết mình đang tiến gần hơn đến ánh sáng đức tin.

Sau buổi kinh, cộng đoàn tụ tập ở sân nhà thờ, nơi các em thiếu nhi, dẫn đầu bởi Tí và Lan, tặng những chuỗi Mân Côi handmade cho giáo dân. Tí chạy đến tặng Dr. Tâm một chuỗi, cười tươi: “Bác sĩ, cái này em làm cho bác! Bác mang nhé, Đức Mẹ sẽ che chở cho bác!” Dr. Tâm nhận chuỗi, xúc động trước sự hồn nhiên của cậu bé. “Cảm ơn cháu, Tí. Bác sẽ mang nó, và bác hứa sẽ thử cầu nguyện nhiều hơn.”

Mai Linh, đứng cạnh bà Thérèse, nhìn cảnh tượng, lòng tràn đầy hy vọng. Cô nghĩ đến Tin Mừng Matthêu 13,47-53, về chiếc lưới gom cá tốt và cá xấu. Cô nhận ra rằng chuỗi Mân Côi, như chiếc lưới của Đức Mẹ, đang gom tất cả họ – từ những đứa trẻ như Tí, những người đang tìm kiếm như Dr. Tâm, đến những gia đình như của Hùng và Lan – để chuẩn bị họ cho Nước Trời. Cô thì thầm với bà Thérèse: “Bà ơi, cháu tin rằng Đức Mẹ đang làm việc qua chúng ta, để không ai bị bỏ lại ngoài lưới của Ngài.”

Bà Thérèse nắm tay cô, mỉm cười. “Mai Linh, con nói đúng. Đức Mẹ hứa rằng ‘Những ai năng lần chuỗi Mân Côi sẽ là con cái Mẹ.’ Chúng ta, và cả những đứa trẻ này, đều là con cái của Ngài, được dẫn dắt bởi tình yêu và ánh sáng.”

Bình An vào một buổi sáng thứ Bảy tràn ngập sắc màu của mùa xuân. Những cơn gió mát lành thổi qua thị trấn, mang theo hương biển và tiếng chim ríu rít trên những cành bàng. Tại quảng trường trung tâm, nhóm Kinh Mân Côi đang tất bật chuẩn bị cho chiến dịch “Green Berets” – một sáng kiến do cha Minh và bà Thérèse khởi xướng, nhằm phân phát chuỗi Mân Côi và lan tỏa lòng sùng kính Đức Mẹ đến mọi gia đình trong thị trấn. Tên gọi “Green Berets” xuất phát từ Lời Hứa thứ 55: “Ta ban tước hiệu ‘beret mũ xanh’ cho những ai tổ chức và phổ biến sự sùng kính lần hạt Mân Côi.”

Mai Linh đứng giữa quảng trường, tay cầm một hộp lớn chứa hàng trăm chuỗi Mân Côi handmade, ánh mắt rạng rỡ. Cô mặc áo thun xanh lam, chiếc mũ len xanh – biểu tượng của chiến dịch – đội lệch trên đầu. Kể từ khi cô bắt đầu mang chuỗi Mân Côi và tham gia nhóm Kinh Mân Côi, cô đã tìm thấy ý nghĩa mới trong cuộc sống. Cô nghĩ đến mẹ mình, người đã dạy cô cầu nguyện, và cảm thấy như mẹ đang mỉm cười từ thiên đàng, chứng kiến những hạt giống đức tin mà cô đang gieo. Cô nhớ đến thông điệp mà bà Thérèse thường nhắc: “Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú; cha mẹ đi, cuộc đời chỉ còn lối về.” Dù mẹ đã ra đi, Mai Linh tin rằng việc lan tỏa chuỗi Mân Côi là cách cô sống xứng đáng với tình yêu của mẹ.

Hùng và Ngọc đứng gần đó, hướng dẫn một nhóm thiếu niên, bao gồm Tí và Lan, cách sắp xếp chuỗi Mân Côi vào từng túi nhỏ. Tí, với chiếc mũ xanh quá rộng che nửa mắt, líu lo: “Bố ơi, con muốn tặng chuỗi này cho chú Ba ở chợ cá! Chú hay cho con kẹo, con muốn chú biết Đức Mẹ!” Hùng cười lớn, vuốt tóc con trai. “Tốt lắm, Tí. Những hành động nhỏ như thế sẽ làm Đức Mẹ vui. Lời Hứa thứ 49 nói rằng ‘Mẹ sẽ bảo vệ và ban tràn đầy ân sủng cho những con trẻ mang chuỗi Mân Côi.’ Con cứ tiếp tục nhé.”

Lan, giờ đã quen với vai trò trợ giáo lý viên, đeo một chiếc mũ xanh, đang dạy các em nhỏ cách buộc thánh giá vào chuỗi Mân Côi. Cô nghĩ đến hành trình của mình, từ một cô bé nổi loạn đến một người trẻ sống vì đức tin, và nhận ra rằng chuỗi Mân Côi đã giúp cô “dán lại” lòng tin, dù vẫn còn những vết nứt, như chiếc ly vỡ trong câu chuyện mà Dr. Tâm từng kể. Cô nhìn bố mẹ mình, ông Tuấn và bà Hạnh, đang giúp phân phát túi quà, và cảm thấy lòng tràn đầy biết ơn. Cô thì thầm với Tí: “Tí, em nhớ cầu nguyện cho bố mẹ em nhé. Chị từng làm bố mẹ buồn, nhưng Đức Mẹ đã giúp chị xin lỗi và yêu thương họ nhiều hơn.”

Dr. Tâm, bất ngờ xuất hiện với chiếc mũ xanh trên đầu, khiến mọi người ngạc nhiên. Ông cầm một túi y tế, sẵn sàng kiểm tra sức khỏe miễn phí cho những người nhận chuỗi Mân Côi. Kể từ khi ông bắt đầu lần chuỗi và tham gia nhóm Kinh Mân Côi (Chương 6), ông đã dần mở lòng với đức tin. Ông vẫn giữ vẻ ngoài nghiêm nghị, nhưng ánh mắt đã dịu dàng hơn. Ông đến gần Mai Linh, giọng ngập ngừng: “Mai Linh, tôi không chắc mình làm tốt việc này, nhưng tôi muốn giúp. Nếu chuỗi Mân Côi có thể mang lại hy vọng, tôi muốn là một phần của nó.”

Mai Linh mỉm cười, đặt tay lên vai ông. “Bác sĩ Tâm, bác sĩ đang làm một việc tuyệt vời. Đức Mẹ hứa rằng ‘Bởi qua chuỗi Mân Côi, và áo Đức Bà màu nâu, mà thế giới được ơn cứu rỗi.’ Bác sĩ đang giúp gieo hạt giống cứu rỗi đấy.” Cô nghĩ đến Tin Mừng Matthêu 13,47-53, về chiếc lưới gom cá tốt và cá xấu, và nhận ra rằng Dr. Tâm, dù từng nghi ngờ, giờ đang được Đức Mẹ “gom” vào lưới của Ngài, để trở thành một chứng nhân của lòng tin.

Chiến dịch “Green Berets” bắt đầu với một buổi cầu nguyện tại nhà thờ Thánh Maria. Cha Minh dẫn đầu, suy ngắm Mầu Nhiệm Mùa Thương, nhấn mạnh rằng chuỗi Mân Côi là cách để mỗi người noi gương Đức Mẹ, sống khiêm nhường và bác ái, như Chúa Giêsu đã làm trong nghi lễ Rửa Chân. “Anh chị em, Đức Mẹ đã thông phần lớn trong việc Chúa xuống thế lần đầu, và Ngài cũng sẽ dẫn dắt chúng ta trong thời kỳ mới, như Lời Hứa thứ 52,” cha Minh nói. “Hãy mang chuỗi Mân Côi đến với mọi người, như cách Chúa đã phục vụ những người thấp hèn.”

Sau buổi kinh, nhóm chia thành các đội, tỏa ra khắp thị trấn. Hùng, Ngọc, và Tí đi đến khu chợ cá, nơi những người lao động chân tay ít có thời gian đi nhà thờ. Tại một sạp cá, họ gặp chú Ba, người mà Tí nhắc đến. Chú Ba, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khắc khổ, nhận chuỗi Mân Côi từ Tí, cười tươi. “Cậu nhóc, chú không biết cầu nguyện, nhưng chú sẽ mang cái này. Cảm ơn cháu vì nhớ đến chú.” Tí, với sự hồn nhiên, nói: “Chú ơi, chú cứ đọc ‘Kính Mừng Maria,’ Đức Mẹ sẽ giúp chú!” Hùng, xúc động, nhận ra rằng những hành động tử tế nhỏ bé của con trai đang gieo hạt giống đức tin.

Lan và bà Hạnh đến khu dân cư nghèo gần bến cảng, nơi nhiều gia đình sống trong những căn nhà tạm bợ. Tại một ngôi nhà lợp tôn, họ gặp chị Liên, một người mẹ trẻ đang chăm sóc ba đứa con nhỏ. Chị Liên nhận chuỗi Mân Côi, mắt ngân ngấn nước. “Tôi từng đi nhà thờ, nhưng từ khi chồng bỏ đi, tôi không còn sức để cầu nguyện. Cảm ơn hai mẹ con đã đến.” Lan nắm tay chị, giọng chân thành: “Chị ơi, em từng nghĩ cuộc sống không có hy vọng, nhưng chuỗi Mân Côi đã giúp em. Chị cứ mang nó, Đức Mẹ sẽ che chở cho chị và các con.”

Bà Hạnh, đứng bên, chia sẻ: “Chị Liên, Lời Hứa thứ 51 nói rằng ‘Những ai mộ mến chuỗi Mân Côi sẽ luôn luôn được bao bọc dưới áo choàng của Mẹ.’ Chị không cần làm nhiều, chỉ cần mang chuỗi và gọi tên Đức Mẹ.” Chị Liên gật đầu, ôm chuỗi Mân Côi vào lòng, cảm thấy một tia hy vọng len lỏi.

Mai Linh và Dr. Tâm đến khu vực gần bệnh viện, nơi nhiều gia đình có người thân đang điều trị. Tại một căn nhà nhỏ, họ gặp ông Hòa, một người cha có con trai bị ung thư máu. Mai Linh tặng ông chuỗi Mân Côi, kể về phép màu của Minh Anh và ông Vinh. “Ông ơi, cháu tin Đức Mẹ sẽ an ủi ông và con trai ông. Lời Hứa thứ 53 nói rằng ‘Khi đủ số người lần hạt Mân Côi, thì nước Nga sẽ được trở lại, và thế giới sẽ có hòa bình.’ Nếu cả thế giới được hòa bình, thì gia đình ông cũng sẽ được bình an.”

Dr. Tâm, sau khi kiểm tra huyết áp cho ông Hòa, bất ngờ rút chuỗi Mân Côi ra. “Ông Hòa, tôi từng không tin vào cầu nguyện, nhưng tôi thấy chuỗi này giúp nhiều bệnh nhân của tôi. Ông cứ thử, và nếu cần, tôi sẽ hỗ trợ y tế cho con trai ông.” Ông Hòa, xúc động, nắm tay cả hai. “Cảm ơn cô, cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ cầu nguyện, và tôi tin Đức Mẹ sẽ ở bên con tôi.”

Trong suốt chiến dịch, những câu chuyện về sự thay đổi lan tỏa khắp Bình An. Một người nghiện rượu, sau khi nhận chuỗi Mân Côi từ Lan, quyết định đi xưng tội lần đầu sau 20 năm. Một gia đình lục đục, sau khi được Hùng và Ngọc tặng chuỗi, bắt đầu đọc kinh cùng nhau, hàn gắn những vết thương. Một bà cụ sống cô đơn, sau khi nhận chuỗi từ Tí, tìm lại niềm vui khi tham gia nhóm Kinh Mân Côi. Mỗi chuỗi Mân Côi được trao đi, như một hành động tử tế nhỏ bé, gieo hạt giống của lòng tin và lòng bác ái.

Dr. Tâm, sau một ngày dài, ngồi nghỉ dưới gốc cây bàng, nhìn dòng người qua lại với những chiếc mũ xanh. Ông nghĩ đến mẹ mình, người đã sống cả đời với lòng khiêm nhường, như Chúa Giêsu trong nghi lễ Rửa Chân, phục vụ mà không mong được ghi nhận. Ông nhớ đến Tin Mừng Matthêu 13,47-53, về chiếc lưới gom cá tốt, và nhận ra rằng ông, dù từng là “con cá xấu” đầy nghi ngờ, giờ đang được Đức Mẹ dẫn dắt để trở thành một phần của cộng đoàn đức tin. Ông hôn thánh giá trên chuỗi Mân Côi, thì thầm: “Mẹ ơi, nếu mẹ ở trên đó, xin giúp con tin nhiều hơn.”

Tối hôm ấy, nhóm “Green Berets” tụ họp tại nhà thờ Thánh Maria để tổng kết chiến dịch. Hàng trăm chuỗi Mân Côi đã được phân phát, và hàng chục gia đình hứa sẽ tham gia nhóm Kinh Mân Côi. Cha Minh, đứng trước bàn thờ, cảm tạ Đức Mẹ vì những ơn lành. “Anh chị em, chúng ta đã trở thành những ‘beret mũ xanh’ của Đức Mẹ, mang ánh sáng của Ngài đến với Bình An. Lời Hứa thứ 54 nói rằng ‘Thiên Chúa đã quá yêu thương thế gian, nên đã ban Con Một Người. Chúa Giêsu vì yêu thế gian không muốn một con cái nào bị trầm luân, nhờ lần chuỗi Mân Côi.’ Chúng ta đã giúp nhiều linh hồn đến gần hơn với Chúa.”

Hùng, đứng lên chia sẻ, nắm tay Ngọc và Tí. “Thưa cha, con từng là một ngư dân chỉ biết đến biển cả, nhưng chuỗi Mân Côi đã cứu con và gia đình con. Con muốn Tí lớn lên biết rằng lòng tin, dù mong manh như chiếc ly, nếu được giữ gìn, sẽ không vỡ tan. Con cảm ơn mẹ con, bà Liên, vì đã dạy con điều đó.” Bà Liên, ngồi ở hàng ghế đầu, mỉm cười, nước mắt lăn dài.

Lan, đứng cạnh bố mẹ, nói: “Con từng làm bố mẹ buồn, nhưng chuỗi Mân Côi đã giúp con xin lỗi và yêu thương họ. Con muốn các bạn trẻ như con biết rằng Đức Mẹ luôn tha thứ, như Chúa đã rửa chân cho các môn đệ, dù họ còn nhiều sai lầm.” Ông Tuấn, lần đầu tiên phát biểu, nắm tay vợ và con, giọng xúc động: “Tôi đã quay lại với gia đình, nhờ chuỗi Mân Côi và con gái tôi. Tôi hứa sẽ sống xứng đáng với tình yêu của Đức Mẹ.”

Mai Linh, đứng bên bà Thérèse, chia sẻ: “Cháu mất mẹ, nhưng Đức Mẹ đã trở thành mẹ thứ hai của cháu. Chiến dịch này, dù chỉ là những hành động nhỏ, đã giúp cháu thấy rằng mỗi chuỗi Mân Côi là một lời cầu nguyện cho thế giới. Cháu tin rằng, như chiếc lưới trong Tin Mừng, Đức Mẹ đang gom tất cả chúng ta để chuẩn bị cho Nước Trời.”

Dr. Tâm, lần cuối phát biểu, khiến cả cộng đoàn im lặng. “Tôi từng nghĩ đức tin là mê tín, nhưng tôi đã thấy chuỗi Mân Côi thay đổi bệnh nhân, gia đình, và cả tôi. Tôi chưa phải là người Công giáo, nhưng tôi sẽ tiếp tục lần chuỗi, vì tôi tin Đức Mẹ đang dẫn tôi đến một nơi tốt đẹp hơn.” Tiếng vỗ tay vang dội, và bà Thérèse ôm ông, thì thầm: “Bác sĩ, ông đã là một ‘beret mũ xanh’ của Đức Mẹ rồi.”

Đêm ấy, dưới bầu trời đầy sao của Bình An, Mai Linh đứng trước tượng Đức Mẹ Fatima, lần chuỗi Mân Côi. Cô nghĩ đến mẹ mình, đến những người cô đã gặp trong chiến dịch, và cảm thấy như Đức Mẹ đang bao bọc cả thị trấn dưới áo choàng của Ngài. Cô thì thầm: “Đức Mẹ ơi, xin tiếp tục dẫn dắt chúng con, để không ai bị trầm luân.” Cô biết rằng, với chiến dịch “Green Berets”, Bình An đã trở thành một ngọn đèn sáng, sẵn sàng cho phép màu cuối cùng trong buổi rước kiệu sắp tới.

Bình An vào một buổi chiều cuối tháng Năm rực rỡ ánh hoàng hôn, khi bầu trời nhuộm sắc cam và hồng, phản chiếu trên mặt biển lặng sóng. Quảng trường trung tâm thị trấn đông nghịt người, từ trẻ em đến người già, tất cả tụ họp để chuẩn bị cho buổi rước kiệu Đức Mẹ Fatima – sự kiện lớn nhất của giáo xứ Thánh Maria trong năm. Những chiếc mũ xanh của chiến dịch “Green Berets” lấp ló khắp nơi, và hàng trăm chuỗi Mân Côi lấp lánh trong tay giáo dân, tạo nên một biển ánh sáng khi họ cùng đọc kinh Kính Mừng.

Mai Linh đứng cạnh kiệu Đức Mẹ, một cỗ kiệu gỗ được trang trí bằng hoa huệ trắng và nến lung linh. Cô mặc áo dài trắng, chuỗi Mân Côi đeo ở cổ tay, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Kể từ khi cô tái khám phá đức tin qua chuỗi Mân Côi (Chương 1), cô đã trở thành một phần không thể thiếu của cộng đồng, lan tỏa lòng sùng kính Đức Mẹ qua những hành động tử tế nhỏ bé – từ cầu nguyện cho bệnh nhân đến tặng chuỗi Mân Côi cho người lạ. Cô nghĩ đến mẹ mình, người đã gieo hạt giống đức tin trong cô, và thì thầm: “Mẹ ơi, con đang sống xứng đáng với tình yêu của mẹ.” Cô nhớ câu nói của bà Thérèse: “Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú; cha mẹ đi, cuộc đời chỉ còn lối về.” Dù mẹ đã ra đi, Mai Linh cảm thấy mẹ vẫn là chỗ trú tinh thần, dẫn cô qua chuỗi Mân Côi.

Hùng và Ngọc đứng gần đó, nắm tay Tí, cậu bé năm tuổi đội chiếc mũ xanh quá khổ, tay cầm chuỗi Mân Côi tự làm. Hùng, từng là một ngư dân mất phương hướng (Chương 2), giờ là một người cha sống vì đức tin, dạy con trai yêu mến Đức Mẹ. Anh nhìn bà Liên, mẹ mình, đứng ở hàng đầu với các thành viên Hội Kinh Mân Côi, và cảm thấy lòng tràn đầy biết ơn. “Ngọc, anh muốn Tí lớn lên biết rằng lòng tin, dù mong manh như chiếc ly, nếu được giữ gìn, sẽ không vỡ tan,” anh nói, nhắc lại câu chuyện về chiếc ly vỡ mà Dr. Tâm từng chia sẻ.

Lan, đứng cùng bố mẹ, ông Tuấn và bà Hạnh, mặc áo thun xanh của chiến dịch “Green Berets.” Cô đã trưởng thành từ một thiếu nữ nổi loạn (Chương 3) thành một trợ giáo lý viên tận tâm, dẫn dắt các em nhỏ đến với Đức Mẹ. Cô nắm tay mẹ, nghĩ đến hành trình hàn gắn gia đình mình, và nhận ra rằng chuỗi Mân Côi đã giúp cô thực hành “Năm Không Với Con” – không thiên vị, không can thiệp quá mức, mà để tình yêu gia đình tự do tỏa sáng, như các vì sao dưới bầu trời đêm mà cô từng nghe ông Tâm kể (cuộc trò chuyện về Khí Đạo). Cô thì thầm với mẹ: “Mẹ, con hứa sẽ luôn ở bên mẹ, như Đức Mẹ ở bên Chúa Giêsu.”

Dr. Tâm, đứng ở rìa đám đông, cầm chuỗi Mân Côi, ánh mắt trầm tư. Từ một bác sĩ vô thần (Chương 6), ông đã dần mở lòng với đức tin, tham gia nhóm Kinh Mân Côi và chiến dịch “Green Berets.” Ông nghĩ đến mẹ mình, người từng sống khiêm nhường như Chúa Giêsu trong nghi lễ Rửa Chân, và nhận ra rằng những hành động tử tế nhỏ bé của bà Thérèse và Mai Linh đã giúp ông “dán lại” lòng tin, dù vẫn còn những vết nứt. Ông nhìn tượng Đức Mẹ, thì thầm: “Nếu Ngài ở đó, xin cho tôi thấy rõ hơn.”

Buổi rước kiệu bắt đầu khi cha Minh, trong áo lễ trắng, nâng cao chuỗi Mân Côi, dẫn đầu đoàn người. Kiệu Đức Mẹ Fatima được bốn thanh niên, trong đó có Hảo (con trai ông Vinh), khiêng đi, hoa rơi lả tả dưới chân. Tiếng kinh Kính Mừng vang lên đều đặn, hòa lẫn với tiếng hát thánh ca “Ave Maria.” Đám rước di chuyển qua những con đường đất đỏ của Bình An, dừng lại tại các trạm để suy ngắm Mầu Nhiệm Mùa Mừng. Tại mỗi trạm, cha Minh chia sẻ một Lời Hứa của Đức Mẹ, nhấn mạnh sức mạnh của chuỗi Mân Côi trong việc mang lại hòa bình và ơn cứu rỗi.

Tại trạm thứ ba, cha Minh nói về Lời Hứa thứ 55: “Ta ban tước hiệu ‘beret mũ xanh’ cho những ai tổ chức và phổ biến sự sùng kính lần hạt Mân Côi.” Ông nhìn đám đông, từ những đứa trẻ như Tí đến những người lớn tuổi như bà Liên, và nói: “Anh chị em, chúng ta là những ‘beret mũ xanh’ của Đức Mẹ, mang chuỗi Mân Côi đến với mọi người, như chiếc lưới trong Tin Mừng Matthêu 13,47-53, gom những con cá tốt để chuẩn bị cho Nước Trời.” Ông nhắc đến tinh thần khiêm nhường của nghi lễ Rửa Chân, kêu gọi mọi người phục vụ nhau với lòng bác ái, như Đức Mẹ đã phục vụ Chúa Giêsu.

Mai Linh, đi sau kiệu, cảm thấy trái tim mình rung động. Cô nghĩ đến phần mộ ông bà Huyện Sỹ tại nhà thờ Chợ Đũi, một biểu tượng của di sản đức tin mà bà Thérèse từng kể. Ông bà Huyện Sỹ, dù sống cách đây hàng thế kỷ, đã để lại một gia sản tinh thần qua việc xây dựng nhà thờ và sống đức tin, giống như cách cộng đồng Bình An đang làm với chuỗi Mân Côi. Cô thì thầm: “Đức Mẹ ơi, xin giúp chúng con xây dựng một di sản như thế, để thế hệ sau nhớ đến tình yêu của Ngài.”

Khi đoàn rước đến gần bến cảng, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Một cậu bé khoảng tám tuổi, tên Nam, con trai của chị Liên – người mẹ trẻ mà Lan từng gặp trong chiến dịch “Green Berets” – đột nhiên ngã quỵ giữa đám đông. Chị Liên hét lên, ôm con, khuôn mặt hoảng loạn. “Nam! Con ơi, tỉnh lại đi!” Cậu bé bất tỉnh, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.

Dr. Tâm, đi gần đó, lập tức chạy đến, kiểm tra mạch và hô hấp của Nam. “Cậu bé bị sốc phản vệ, có thể do dị ứng! Ai có epinephrine không?” Ông nhìn quanh, nhưng không ai mang thuốc. Mai Linh quỳ xuống bên Nam, rút chuỗi Mân Côi, bắt đầu đọc kinh Kính Mừng, giọng run run. “Đức Mẹ ơi, xin cứu cháu Nam, như Ngài đã cứu Minh Anh và ông Vinh.” Cô nhớ Lời Hứa thứ 19: “Những ai mang chuỗi Mân Côi với lòng tin tưởng sốt sắng, sẽ được chữa lành khỏi mọi bệnh tật thể xác và tâm thần.”

Lan, đứng cạnh, nắm tay chị Liên, dẫn chị đọc kinh cùng. Hùng và Ngọc, cùng Tí, quỳ xuống, đọc kinh, tạo thành một vòng tròn cầu nguyện quanh Nam. Bà Thérèse, với giọng nói bình tĩnh, dẫn mọi người suy ngắm cảnh Đức Mẹ lên trời, cầu xin Đức Mẹ ban ơn chữa lành. Cả đám rước dừng lại, hàng trăm người cùng đọc kinh, tiếng kinh vang vọng như sóng biển vỗ vào bờ.

Dr. Tâm, dù đang cố gắng hô hấp nhân tạo cho Nam, bất giác sờ chuỗi Mân Côi trong túi. Ông thì thầm: “Nếu Ngài có thật, xin giúp cậu bé này.” Ông không biết rằng, hành động ấy, dù nhỏ bé, là một bước tiến lớn trong hành trình đức tin của ông.

Kỳ diệu thay, sau vài phút, Nam bắt đầu ho nhẹ, mắt từ từ mở ra. Hơi thở cậu bé dần đều lại, và màu sắc trên khuôn mặt trở lại bình thường. Chị Liên ôm con, khóc nức nở. “Nam, con tỉnh rồi! Cảm ơn Đức Mẹ, cảm ơn mọi người!” Dr. Tâm, ngỡ ngàng, kiểm tra lại cậu bé, không tìm thấy dấu hiệu nguy hiểm nào nữa. “Tôi… tôi không giải thích được. Theo y khoa, cậu bé không thể hồi phục nhanh như vậy,” ông lẩm bẩm, tay nắm chặt chuỗi Mân Côi.

Bà Thérèse mỉm cười, đặt tay lên vai ông. “Bác sĩ Tâm, đó là phép màu của Đức Mẹ. Lời Hứa thứ 56 nói rằng ‘Những phụ nữ nào truyền bá chuỗi Mân Côi, sẽ được gọi là nữ tỳ của Mẹ.’ Nhưng mẹ tin rằng tất cả chúng ta, nam hay nữ, đều là tôi tớ của Đức Mẹ khi chúng ta lan tỏa chuỗi Mân Côi.” Dr. Tâm gật đầu, lần đầu tiên không phản bác, ánh mắt tràn đầy sự kính nể.

Phép màu của Nam lan tỏa khắp đám rước, làm bùng lên niềm tin và hy vọng. Đoàn người tiếp tục di chuyển, hát thánh ca với tất cả lòng sốt sắng. Khi kiệu Đức Mẹ đến quảng trường trung tâm, cha Minh nâng chuỗi Mân Côi, công bố: “Anh chị em, hôm nay chúng ta đã chứng kiến sức mạnh của chuỗi Mân Côi. Đức Mẹ hứa rằng ‘Sự sùng kính chuỗi Mân Côi sẽ được phổ biến nhanh hơn các Á Bí Tích khác, từ buổi sơ khai của Giáo Hội Công giáo.’ Bình An của chúng ta đã trở thành ngọn đèn sáng, mang ánh sáng của Đức Mẹ đến với thế giới.”

Hùng, đứng cạnh gia đình, ôm Tí, cảm thấy lòng mình tràn đầy. Anh nghĩ đến “Năm Không Với Con,” nhận ra rằng việc dạy Tí yêu mến Đức Mẹ là cách anh giữ khoảng cách đúng đắn, để con trai tự do lớn lên trong tình yêu Chúa. Anh nắm tay bà Liên, nói: “Mẹ, con hứa sẽ tiếp tục lan tỏa chuỗi Mân Côi, để Tí và các thế hệ sau biết rằng Đức Mẹ luôn ở bên.”

Lan, đứng cùng bố mẹ, cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm. Cô nghĩ đến hành trình của mình, từ sự nổi loạn đến sự tha thứ, và nhận ra rằng chuỗi Mân Côi đã giúp cô thực hành lòng khiêm nhường, như Chúa Giêsu trong nghi lễ Rửa Chân. Cô thì thầm với bà Hạnh: “Mẹ, con sẽ dạy các em nhỏ ở giáo xứ về chuỗi Mân Côi, để chúng biết yêu mến Đức Mẹ như con.”

Mai Linh, đứng cạnh kiệu Đức Mẹ, nhìn cộng đồng Bình An, từ những đứa trẻ như Nam và Tí đến những người lớn tuổi như bà Liên. Cô nghĩ đến Tin Mừng Matthêu 13,47-53, về chiếc lưới gom cá tốt, và nhận ra rằng chuỗi Mân Côi, như chiếc lưới của Đức Mẹ, đã gom tất cả họ – từ những người lạc lối như Hùng, những người nghi ngờ như Dr. Tâm, đến những người trẻ như Lan – để chuẩn bị cho Nước Trời. Cô thì thầm: “Đức Mẹ ơi, xin tiếp tục gom chúng con, để không ai bị trầm luân.”

Dr. Tâm, đứng giữa đám đông, lần chuỗi Mân Côi cùng mọi người, lần đầu tiên cảm thấy mình thuộc về một cộng đoàn. Ông nghĩ đến mẹ mình, đến những bệnh nhân ông đã chứng kiến được chữa lành, và nhận ra rằng chuỗi Mân Côi không chỉ là một vật dụng, mà là một sợi dây nối ông với Chúa và Đức Mẹ. Ông thì thầm: “Mẹ ơi, con bắt đầu tin rồi.”

Khi buổi rước kết thúc, cộng đoàn quỳ trước tượng Đức Mẹ Fatima, đọc kinh Kính Mừng lần cuối. Ánh nến lung linh chiếu sáng khuôn mặt của từng người, từ Tí với nụ cười hồn nhiên, Lan với ánh mắt hy vọng, đến Dr. Tâm với sự bình an mới tìm thấy. Cha Minh ban phép lành, nói: “Anh chị em, chúng ta đã thấy Đức Mẹ hành động qua chuỗi Mân Côi. Hãy tiếp tục mang chuỗi này, không chỉ cho chúng ta, mà cho cả thế giới, để hòa bình ngự trị, như Lời Hứa thứ 53.”

Mai Linh, đứng trước tượng Đức Mẹ, nắm chuỗi Mân Côi, cảm thấy như mẹ mình đang ở bên, mỉm cười. Cô nghĩ đến di sản của ông bà Huyện Sỹ, những người đã để lại một nhà thờ cho đời sau, và thầm hứa rằng Bình An sẽ để lại một di sản của chuỗi Mân Côi – một di sản của đức tin, tình yêu, và hòa bình. Cô thì thầm: “Đức Mẹ ơi, xin giúp chúng con trở thành những ‘beret mũ xanh’ mãi mãi, mang ánh sáng của Ngài đến khắp nơi.”

Dưới bầu trời đầy sao của Bình An, tiếng kinh Kính Mừng vang vọng, như một lời hứa rằng chuỗi Mân Côi sẽ tiếp tục là ánh sáng, dẫn dắt cộng đồng này và thế giới đến với Chúa Giêsu, qua trái tim vẹn sạch của Đức Mẹ.

Lm. Anmai, CSsR

 

 

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!