
ĐÀN ÔNG NGOẠI TÌNH – CHO RẰNG MÌNH THÔNG MINH?
Maria đứng lặng trước bàn thờ nhỏ trong phòng khách, ánh sáng từ ngọn nến lung linh chiếu lên tượng Đức Mẹ Đồng Trinh. Hai tay cô chắp lại, môi mấp máy cầu nguyện, nhưng trái tim thì nặng trĩu như bị ai bóp nghẹt. Đã ba tuần trôi qua kể từ khi cô phát hiện ra mùi nước hoa lạ trên áo vest của Tuấn, chồng cô. Không phải mùi hương cô từng dùng, cũng không phải mùi của bất kỳ chai nước hoa nào trong nhà. Nó là dấu hiệu đầu tiên, nhỏ bé nhưng sắc nhọn như một mũi dao đâm vào lòng tin mà cô đã xây dựng suốt mười năm hôn nhân.
“Anh lại đi công tác à?” cô đã hỏi tối qua, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt không giấu được sự dò xét. Tuấn chỉ gật đầu, miệng nhếch lên một nụ cười tự tin, bàn tay nhanh chóng lướt qua điện thoại để tắt màn hình. “Ừ, tuần này bận lắm. Công ty đang đàm phán hợp đồng lớn.” Lời nói trơn tru, không chút ngập ngừng. Nếu là trước đây, Maria có lẽ đã tin. Nhưng giờ đây, cô không còn ngây thơ nữa. Cô biết có gì đó không ổn, cảm giác của một người vợ không bao giờ lừa dối cô.
Cô quỳ xuống, tay lần chuỗi Mân Côi. “Lạy Chúa, xin soi sáng cho con. Con phải làm gì đây?” Tiếng thì thầm hòa cùng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Hai đứa con, Minh và Lan, đang ngủ say trong phòng. Chúng là lý do lớn nhất khiến cô chần chừ, không dám đối mặt trực tiếp với Tuấn. Một gia đình Công giáo mẫu mực, đi lễ mỗi Chủ nhật, cùng đọc kinh tối – tất cả giờ đây chỉ còn là vỏ bọc mong manh.
Maria nhớ lại lời Cha Phêrô từng giảng: “Hôn nhân là giao ước thiêng liêng, nhưng Chúa không muốn con cái Ngài sống trong đau khổ vì sự dối trá.” Lúc đó, cô chỉ nghe qua loa, nghĩ rằng những lời ấy chẳng bao giờ áp dụng cho mình. Nhưng giờ đây, chúng vang vọng trong tâm trí cô, như một lời nhắc nhở rằng cô không thể tiếp tục giả vờ mọi thứ vẫn ổn.
Cô đứng dậy, tắt nến, và bước ra ban công. Đêm Sài Gòn yên tĩnh, chỉ có tiếng xe cộ xa xa vọng lại. Tuấn sẽ về muộn, như mọi lần. Có lẽ anh ta đang ở đâu đó, với ai đó, tự mãn nghĩ rằng mình đủ thông minh để qua mặt cô. Nhưng anh ta không biết rằng, cô đã thấy hết, cảm nhận hết. Và trong lòng cô, một ngọn lửa đang âm ỉ cháy – không phải ngọn lửa của sự căm hận, mà là của sự tỉnh táo, của sức mạnh mà cô đang tìm lại qua đức tin.
Maria nắm chặt cây thánh giá đeo trên cổ. “Chúa ơi, xin cho con biết con đường phải đi,” cô thì thầm. Đêm ấy, cô quyết định rằng mình sẽ không im lặng nữa.
Sáng hôm sau, Maria dậy sớm như thường lệ. Cô pha cà phê, chuẩn bị bữa sáng cho Minh và Lan, rồi đưa chúng đến trường. Mọi thứ diễn ra trong một trật tự quen thuộc, nhưng lòng cô thì không còn yên bình như trước. Đêm qua, cô đã thức trắng, suy nghĩ về những gì mình phải làm. Tuấn về nhà lúc gần nửa đêm, bước chân nhẹ nhàng như không muốn đánh thức ai. Anh ta không biết rằng cô đã nghe thấy tiếng khóa cửa xoay, tiếng giày đặt xuống sàn, và cả tiếng thở dài khe khẽ – như thể anh ta vừa trút bỏ một gánh nặng nào đó.
Maria ngồi xuống ghế sofa, tay cầm cuốn Kinh Thánh nhỏ mà cô luôn giữ bên mình. Cô mở đến đoạn Tin Mừng theo Thánh Matthêu, chương 19, câu 6: “Vậy, sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly.” Lời Chúa vang lên trong tâm trí cô như một lời nhắc nhở về giao ước hôn nhân, nhưng cũng khiến cô bối rối. Nếu hôn nhân là thiêng liêng, vậy tại sao cô lại phải chịu đựng sự phản bội? Liệu Chúa có muốn cô tiếp tục sống trong đau khổ chỉ để giữ gìn cái vỏ bọc của một gia đình?
Cô nhắm mắt, cầu nguyện thầm: “Lạy Chúa, xin chỉ cho con ý Ngài. Con không muốn oán trách, nhưng con cũng không biết mình có thể chịu đựng thêm bao lâu.” Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, rơi xuống trang sách. Maria không muốn khóc, không muốn yếu đuối, nhưng nỗi đau trong lòng cô quá lớn, như một vết thương không ngừng rỉ máu.
Chuông điện thoại reo, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Là Linh, bạn thân từ thời đại học, người luôn xuất hiện đúng lúc cô cần nhất. “Maria, chiều nay cậu rảnh không? Mình muốn ghé nhà thờ Thánh Antôn với cậu. Lâu rồi mình không thấy cậu đi lễ ngoài Chủ nhật,” giọng Linh ấm áp qua đầu dây.
Maria ngập ngừng. Cô biết Linh nhạy cảm thế nào, chắc chắn đã nhận ra điều gì đó qua giọng nói của cô những ngày gần đây. “Ừ, được. Mình sẽ đi,” cô đáp, cảm thấy một tia hy vọng nhỏ bé le lói trong lòng.
Chiều hôm đó, hai người phụ nữ bước vào nhà thờ. Không gian tĩnh lặng, mùi nhang thoảng nhẹ, và ánh sáng dịu dàng từ những ô kính màu làm lòng Maria dịu lại đôi chút. Cô quỳ trước tượng Chúa Giêsu chịu nạn, nhìn lên đôi mắt đầy yêu thương và đau đớn của Ngài. Linh ngồi bên cạnh, khẽ đặt tay lên vai cô. “Cậu sao rồi, Maria? Mình biết cậu đang giấu gì đó.”
Maria thở dài, rồi kể hết. Từ mùi nước hoa lạ, những lời nói dối trơn tru của Tuấn, đến cảm giác bất lực khi đối diện với sự thật. Linh lắng nghe, không phán xét, chỉ khẽ gật đầu. Khi Maria ngừng nói, Linh nắm tay cô thật chặt. “Cậu không cô đơn đâu. Chúa luôn ở bên cậu, và mình cũng vậy. Nhưng cậu cần nhớ, tha thứ không có nghĩa là chấp nhận để người khác tiếp tục làm tổn thương mình. Chúa dạy chúng ta yêu thương, nhưng cũng dạy chúng ta bảo vệ phẩm giá của chính mình.”
Lời nói của Linh như một tia sáng xuyên qua màn sương mù trong tâm trí Maria. Cô nhớ lại lời Cha Phêrô từng giảng trong một buổi lễ: “Tha thứ là món quà bạn trao cho chính mình, nhưng đôi khi, rời bỏ không phải là hận thù, mà là cách bạn chọn để sống đúng với ý Chúa.” Lúc đó, cô chỉ nghĩ đó là một bài giảng hay. Giờ đây, nó trở thành kim chỉ nam cho cô.
Trở về nhà, Maria cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dù chỉ một chút. Cô biết hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cô không còn cảm thấy mình đơn độc. Chúa đang đồng hành cùng cô, qua Kinh Thánh, qua những người như Linh, và qua tiếng nói nhỏ bé trong trái tim cô – tiếng nói kêu gọi cô đứng lên, không phải để trả thù, mà để tìm lại chính mình.
Tuấn bước vào nhà lúc tám giờ tối, nụ cười tự tin vẫn trên môi. “Anh về rồi đây,” anh ta nói, như thể mọi thứ vẫn bình thường. Maria nhìn anh, không nói gì, nhưng trong lòng cô, một quyết định đang dần hình thành.
Maria đứng trong bếp, tay cầm chiếc muỗng gỗ khuấy nồi canh, nhưng tâm trí cô không còn ở đó. Tiếng bước chân của Tuấn vang lên từ phòng khách, kèm theo giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Hôm nay anh mệt quá, em pha cho anh ly cà phê được không?” Anh ta ngồi xuống sofa, đôi giày bóng loáng được tháo ra một cách thoải mái, như thể đây chỉ là một buổi tối bình thường trong gia đình.
Nhưng với Maria, không còn gì bình thường nữa. Lời cầu nguyện trong nhà thờ chiều nay vẫn vang vọng trong cô, cùng với câu Kinh Thánh mà Linh đã nhắc: “Sự thật sẽ giải thoát anh em” (Gioan 8:32). Cô biết mình không thể tiếp tục sống trong sự dối trá, dù điều đó có nghĩa là phá vỡ lớp vỏ bọc mà cô và Tuấn đã dày công xây dựng. Cô hít một hơi thật sâu, đặt muỗng xuống, và bước ra phòng khách.
“Tuấn, em cần nói chuyện với anh,” giọng cô bình tĩnh, nhưng trong đó là một sức mạnh mà chính cô cũng không ngờ tới. Tuấn ngẩng lên, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng trở lại vẻ tự tin thường ngày. “Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy? Anh vừa đi làm về, em để anh nghỉ một chút đã,” anh ta nói, tay với lấy chiếc điều khiển tivi.
“Không, chuyện này không thể đợi thêm được nữa,” Maria đáp, giọng cô cứng rắn hơn. Cô ngồi xuống ghế đối diện anh, đôi tay đan chặt vào nhau để kìm nén cơn run. “Anh nói thật với em đi. Những chuyến công tác, những lần về khuya, những tin nhắn anh vội vàng tắt đi khi em đến gần – tất cả là gì?”
Tuấn nhíu mày, nụ cười trên môi anh ta tắt dần. “Em đang nghi ngờ anh à? Em nghĩ anh là loại người gì?” Giọng anh ta cao lên, mang theo chút tức giận giả tạo mà Maria nhận ra ngay. Cô đã nghe những lời này trước đây, mỗi khi cô vô tình hỏi về những điều bất thường. Nhưng lần này, cô không còn sợ hãi hay né tránh nữa.
“Anh đừng trả lời em bằng câu hỏi. Em muốn sự thật,” cô nói, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sức mạnh từ Chúa, như thể Ngài đang đứng bên cô, nâng đỡ cô qua từng lời nói. “Em không ngốc, Tuấn. Em biết có điều gì đó không đúng. Nếu anh còn chút tôn trọng với em, với gia đình này, với giao ước hôn nhân mà chúng ta đã thề trước mặt Chúa, thì anh hãy nói thật.”
Tuấn im lặng, đôi mắt anh ta lảng tránh. Rồi anh ta bật cười, một tiếng cười gượng gạo. “Em tưởng tượng quá rồi. Anh bận việc, em biết mà. Công ty đang giai đoạn khó khăn, anh phải gặp gỡ đối tác, đôi khi phải tiếp khách đến khuya. Em đừng làm lớn chuyện, Minh và Lan sẽ nghe thấy.”
Nhưng Maria không dao động. Cô đứng dậy, bước đến bàn thờ nhỏ, cầm lấy cây thánh giá và đặt nó xuống bàn trước mặt Tuấn. “Anh nhìn vào đây và nói lại lần nữa xem anh có nói dối không. Anh nghĩ anh thông minh hơn em, hơn cả Chúa sao? Anh nghĩ anh có thể che giấu mãi được à?”
Tuấn cứng người, bàn tay anh ta nắm chặt thành ghế. Anh ta không trả lời, nhưng sự im lặng của anh ta đã nói lên tất cả. Maria cảm thấy tim mình như vỡ ra, nhưng đồng thời, một cảm giác giải thoát kỳ lạ tràn ngập trong cô. Cô đã chọn sự thật, dù nó đau đớn đến đâu. Cô nhớ lại lời Cha Phêrô từng nói trong một buổi giảng: “Chúa không hứa sẽ cho chúng ta một cuộc đời không đau khổ, nhưng Ngài hứa sẽ cho chúng ta sức mạnh để vượt qua.”
“Em không biết anh đã đi xa đến đâu, nhưng em sẽ không sống trong sự dối trá nữa,” Maria nói, giọng cô nghẹn lại nhưng vẫn kiên định. “Anh có thời gian để suy nghĩ. Em sẽ cầu nguyện cho anh, nhưng em cũng sẽ cầu nguyện cho chính mình và các con. Chúa sẽ chỉ đường cho em.”
Cô quay lưng bước vào phòng, để lại Tuấn ngồi đó, một mình với cây thánh giá và sự thật mà anh ta không thể trốn tránh mãi.
Sáng hôm sau, Maria thức dậy với đôi mắt đỏ hoe. Cô đã không ngủ được nhiều sau cuộc đối mặt với Tuấn. Anh ta rời nhà từ sớm, không nói một lời, chỉ để lại sự im lặng nặng nề trong căn nhà vốn từng đầy ắp tiếng cười. Minh và Lan vẫn hồn nhiên hỏi: “Ba đâu rồi hả mẹ?” Maria mỉm cười gượng gạo, trả lời qua loa rằng ba bận công việc, nhưng trong lòng cô, một cơn bão đang cuộn trào.
Cô không thể tiếp tục như thế này – sống trong sự bất định, không biết Tuấn sẽ chọn gia đình hay tiếp tục con đường sai trái của anh ta. Cô cần một điểm tựa, một lời chỉ dẫn rõ ràng hơn. Sau khi đưa bọn trẻ đến trường, Maria lái xe thẳng đến nhà thờ Thánh Antôn, nơi Cha Phêrô thường ở lại sau giờ lễ sáng để tiếp giáo dân.
Nhà thờ vắng lặng khi Maria bước vào. Ánh nắng xuyên qua những ô kính màu, tạo thành những vệt sáng rực rỡ trên sàn đá. Cha Phêrô đang ngồi ở góc phòng thánh, tay cầm cuốn sách nhỏ, đôi mắt hiền từ ngước lên khi thấy cô. “Maria, con đến sớm thế này chắc là có chuyện gì quan trọng,” ông nói, giọng trầm ấm như một người cha.
Maria ngồi xuống, đôi tay run run đặt lên đầu gối. Cô kể hết mọi chuyện – từ những nghi ngờ ban đầu, cuộc đối mặt tối qua, đến nỗi đau và sự bối rối trong lòng mình. “Con không biết phải làm gì, thưa Cha. Con muốn giữ gia đình, nhưng con không thể chấp nhận sự dối trá. Con sợ mình sẽ oán hận anh ấy, mà như thế thì con lại đi ngược với lời Chúa dạy về tha thứ.”
Cha Phêrô lắng nghe, không ngắt lời, chỉ khẽ gật đầu như đang suy ngẫm. Khi Maria ngừng nói, ông đặt cuốn sách xuống, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương. “Maria, con đã rất dũng cảm khi đối diện với sự thật. Chúa không bao giờ muốn con cái Ngài sống trong đau khổ vì sự lừa dối. Hôn nhân là một giao ước thiêng liêng, nhưng nó đòi hỏi cả hai bên cùng tôn trọng và trung thành. Khi một người phá vỡ giao ước ấy, người còn lại không buộc phải chịu đựng mãi mãi.”
Maria ngước mắt, giọng run run: “Nhưng thưa Cha, Chúa dạy chúng con phải tha thứ. Con phải tha thứ cho anh ấy bao nhiêu lần đây? Con sợ nếu con rời bỏ anh ấy, con sẽ làm trái ý Chúa.”
Cha Phêrô mỉm cười hiền hậu. “Tha thứ không có nghĩa là chấp nhận sai trái tiếp diễn, Maria. Chúa Giêsu dạy chúng ta tha thứ ‘bảy mươi lần bảy’ (Matthêu 18:22), nhưng Ngài cũng dạy rằng mỗi người phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Tha thứ là con buông bỏ oán hận trong lòng, để trái tim con được tự do. Nhưng nếu anh ấy không hối cải, không thay đổi, con có quyền bảo vệ bản thân và các con – đó cũng là ý Chúa, vì Ngài yêu thương con và muốn con sống xứng đáng với phẩm giá của một người con cái Ngài.”
Lời của Cha Phêrô như một ngọn gió mát lành thổi qua tâm hồn khô cằn của Maria. Cô nhớ lại câu Kinh Thánh trong thư Côrintô: “Tình yêu thì nhẫn nhục, hiền hậu… không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù” (1 Côrintô 13:4-5). Cô đã cố gắng yêu thương Tuấn, nhưng anh ta lại chọn con đường của sự ích kỷ và dối trá.
“Con hãy cầu nguyện nhiều hơn, Maria,” Cha Phêrô tiếp tục. “Hãy xin Chúa soi sáng cho con và cho cả anh ấy. Đôi khi, sự xa cách không phải là kết thúc, mà là cách để cả hai nhìn lại chính mình. Con không cô đơn đâu – Giáo hội, cộng đoàn, và chính Chúa đang ở bên con.”
Maria gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Cô quỳ xuống trước bàn thờ, lần chuỗi Mân Côi, xin Đức Mẹ cầu bầu cho mình. Khi rời nhà thờ, cô cảm thấy một sức mạnh mới mẻ trong lòng – không phải để chiến đấu với Tuấn, mà để bước đi trên con đường mà cô tin là Chúa đang dẫn dắt.
Buổi tối hôm đó, Maria ngồi trong phòng khách, tay ôm cuốn Kinh Thánh, lòng vẫn còn vang vọng lời khuyên của Cha Phêrô. Cô đã quyết tâm không để nỗi đau điều khiển mình, nhưng cũng không để sự dối trá tiếp tục làm tổn thương gia đình. Minh và Lan đang làm bài tập trong phòng, tiếng cười trong trẻo của chúng như một lời nhắc nhở rằng cô phải mạnh mẽ, không chỉ cho bản thân mà còn cho hai đứa con vô tội.
Tiếng khóa cửa xoay nhẹ. Tuấn bước vào, khuôn mặt anh ta thoáng chút căng thẳng, khác hẳn vẻ tự tin thường ngày. Anh đặt cặp xuống, nhìn Maria một lúc lâu trước khi lên tiếng. “Em nói đúng,” anh ta nói, giọng trầm xuống. “Anh đã sai. Anh… anh có quen một người. Nhưng không phải như em nghĩ đâu, Maria. Nó chỉ là thoáng qua, anh không định phá vỡ gia đình mình.”
Maria ngước lên, trái tim cô như thắt lại. Lời thú nhận của Tuấn không làm cô bất ngờ, nhưng cái cách anh ta nói – nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một lỗi lầm nhỏ – khiến cô cảm thấy một cơn giận âm ỉ bùng lên. Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhớ lại lời Cha Phêrô: “Tha thứ không phải là đồng ý với sai trái, mà là trao phó cho Chúa.”
“Thoáng qua?” Maria lặp lại, giọng cô lạnh lùng nhưng không run rẩy. “Anh nghĩ em ngốc đến mức tin rằng những lần về khuya, những lời nói dối, những tin nhắn anh giấu giếm chỉ là ‘thoáng qua’ sao? Anh có biết anh đã làm gì không, Tuấn? Anh không chỉ phản bội em, mà còn phản bội các con, phản bội lời thề chúng ta đã hứa trước bàn thờ Chúa.”
Tuấn cúi đầu, bàn tay nắm chặt như đang cố tìm một lời biện minh. “Anh biết anh sai. Anh xin lỗi, Maria. Anh sẽ chấm dứt mọi chuyện, anh thề. Em cho anh một cơ hội đi, vì Minh và Lan, vì gia đình này.” Giọng anh ta nghẹn lại, nhưng Maria không còn thấy sự chân thành trong đó nữa. Cô đã nghe những lời hứa hẹn như thế này trước đây, mỗi khi cô nghi ngờ, và rồi mọi thứ vẫn tiếp diễn.
Cô đứng dậy, bước đến bàn thờ nhỏ, thắp một ngọn nến trước tượng Đức Mẹ. Ánh sáng lung linh chiếu lên khuôn mặt cô, như một biểu tượng của hy vọng giữa bóng tối. “Tuấn, em đã cầu nguyện rất nhiều. Em muốn tha thứ cho anh, vì Chúa dạy em phải làm thế. Nhưng tha thứ không có nghĩa là em sẽ tiếp tục sống với sự phản bội. Anh cần thay đổi, không phải bằng lời nói, mà bằng hành động. Em không thể tin anh nữa, trừ khi anh chứng minh được.”
Tuấn ngẩng lên, đôi mắt ánh lên sự tức giận xen lẫn hoang mang. “Em muốn gì ở anh? Anh đã xin lỗi rồi, em còn đòi hỏi gì nữa? Em muốn phá tan gia đình này sao?” Anh ta cao giọng, như thể đang cố lật ngược tình thế.
Maria quay lại, nhìn thẳng vào anh. “Không, Tuấn. Anh mới là người đang phá tan gia đình này. Em chỉ muốn bảo vệ các con và chính mình. Chúa không muốn em sống trong đau khổ vì sự ích kỷ của anh. Em sẽ cho anh thời gian, nhưng nếu anh không thay đổi, em sẽ không tiếp tục chịu đựng.”
Cô bước vào phòng, đóng cửa lại, để lại Tuấn đứng đó với ánh nến và sự im lặng nặng nề. Trong phòng, cô quỳ xuống, lần chuỗi Mân Côi, xin Đức Mẹ nâng đỡ mình. Cô nhớ đến lời Thánh Phaolô: “Hãy mạnh mẽ trong Chúa và trong quyền năng của Ngài” (Êphêsô 6:10). Dù con đường phía trước đầy thử thách, cô tin rằng Chúa sẽ không bỏ rơi cô. Ngọn nến trong phòng khách vẫn cháy, như một lời hứa rằng ánh sáng sẽ luôn hiện diện, ngay cả trong đêm tối nhất.
Tuấn ngồi một mình trong phòng khách, ánh nến trước tượng Đức Mẹ đã tắt từ lâu, để lại một vệt khói mỏng manh trong không khí. Lời nói của Maria vẫn vang vọng trong đầu anh: “Em sẽ cho anh thời gian, nhưng nếu anh không thay đổi, em sẽ không tiếp tục chịu đựng.” Anh chưa từng thấy cô kiên định như vậy, ánh mắt cô không còn là sự cam chịu mà anh quen thuộc suốt mười năm qua. Điều đó khiến anh hoang mang, nhưng đồng thời cũng làm anh tức giận. Anh tự nhủ mình không sai đến mức ấy, rằng mọi người đàn ông đều có lúc “lầm lỡ”, và Maria chỉ đang làm quá lên.
Anh đứng dậy, lấy chai rượu từ tủ, rót một ly đầy. Tiếng thủy tinh chạm vào bàn vang lên khô khốc trong căn nhà yên tĩnh. Anh nhấp một ngụm, cố xua đi cảm giác trống rỗng đang lớn dần trong lòng. Anh đã nghĩ mình thông minh, rằng mình có thể cân bằng giữa gia đình và những “khoảng trời riêng” mà anh gọi là tự do. Người phụ nữ kia – Huyền, một đồng nghiệp trẻ trung và quyến rũ – chỉ là một phần trong trò chơi mà anh tưởng mình làm chủ. Nhưng giờ đây, khi đối diện với sự thật, anh bắt đầu cảm thấy cái hố sâu mà mình đã tự đào.
Điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ Huyền: “Anh về nhà rồi à? Em nhớ anh.” Trước đây, những lời này khiến anh tự mãn, nhưng giờ chúng chỉ làm anh thấy nặng nề. Anh không trả lời, ném điện thoại sang một bên. Anh nhớ đến ngày cưới, khi anh và Maria đứng trước bàn thờ, tay trong tay, hứa sẽ trung thành với nhau “cho đến khi cái chết chia lìa”. Lúc đó, anh thực sự tin vào lời thề ấy. Vậy điều gì đã khiến anh lạc lối?
Trong khi đó, Maria quỳ trong phòng ngủ, chuỗi Mân Côi trượt qua từng ngón tay. Cô cầu xin Chúa ban cho Tuấn ánh sáng để nhận ra sai lầm, nhưng đồng thời cũng xin sức mạnh cho chính mình để đối diện với những gì sắp tới. Cô nhớ đến lời Chúa Giêsu trong Tin Mừng Luca: “Ai trong các người có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia trong hoang địa mà đi tìm con chiên bị mất cho đến khi tìm được sao?” (Luca 15:4). Cô tự hỏi liệu Tuấn có phải là con chiên lạc mà Chúa đang tìm kiếm, và liệu cô có nên tiếp tục chờ đợi anh quay về.
Sáng hôm sau, Tuấn rời nhà sớm, không nói lời nào với Maria. Anh đến công ty, nhưng tâm trí anh không còn ở đó. Huyền bước vào phòng anh, nụ cười rạng rỡ trên môi. “Anh sao vậy? Trông anh mệt mỏi quá,” cô ta nói, tay khẽ chạm vào vai anh. Tuấn gạt tay cô ra, giọng lạnh lùng: “Đừng làm vậy nữa. Tôi cần thời gian suy nghĩ.” Huyền nhíu mày, nhưng không nói gì, quay lưng bỏ đi với vẻ thất vọng.
Trên đường về nhà, Tuấn dừng xe trước một nhà thờ nhỏ. Anh không phải người sùng đạo như Maria, nhưng lúc này, anh cảm thấy một nỗi trống rỗng mà rượu hay Huyền không thể lấp đầy. Anh bước vào, ngồi ở hàng ghế cuối, nhìn lên cây thánh giá. Anh không cầu nguyện, không biết phải nói gì, nhưng trong lòng anh, một câu hỏi dần hiện lên: “Mình đã đánh đổi cái gì để có được thứ tự do này?”
Ở nhà, Maria mở Kinh Thánh, đọc đoạn thư Rôma: “Tội lỗi đã trả công cho tôi là sự chết; nhưng ân sủng Thiên Chúa ban là sự sống đời đời trong Đức Kitô Giêsu” (Rôma 6:23). Cô hiểu rằng Tuấn đang tự giam mình trong tội lỗi, và dù cô tha thiết muốn cứu anh, anh phải tự chọn con đường của mình. Cô nhắm mắt, cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin chạm đến trái tim anh ấy. Và nếu anh ấy không trở về, xin cho con đủ can đảm để bước tiếp.”
Tuấn ngồi trong nhà thờ nhỏ hồi lâu, ánh mắt dán chặt vào cây thánh giá phía trước. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua cửa sổ và tiếng chuông xa xa vọng lại. Anh không quen với cảm giác này – sự bất lực, sự trống rỗng, và một chút gì đó giống như hối hận đang len lỏi trong lòng. Anh đã luôn tự hào về khả năng kiểm soát mọi thứ: công việc, gia đình, và cả những mối quan hệ ngoài luồng. Nhưng giờ đây, anh nhận ra mình chẳng kiểm soát được gì cả. Maria đã nhìn thấu anh, và cái thế giới anh tự xây dựng đang sụp đổ.
Anh đứng dậy, bước đến trước bàn thờ. Anh không quỳ, không cầu nguyện, nhưng trong lòng anh, một câu hỏi day dứt: “Mình có thể quay lại không? Hay mình đã đi quá xa rồi?” Anh nhớ đến nụ cười của Minh và Lan, nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Maria ngày họ mới cưới. Tất cả giờ đây như một giấc mơ xa xôi mà anh đã tự tay đánh mất. Anh lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn của Huyền vẫn chưa được trả lời. Anh biết mình phải chọn: tiếp tục con đường cũ, hay đối diện với sự thật và sửa chữa sai lầm.
Ở nhà, Maria chuẩn bị bữa tối, cố giữ cho mọi thứ bình thường vì Minh và Lan. Cô không muốn bọn trẻ cảm nhận được sự căng thẳng giữa cha mẹ chúng. Nhưng khi cô đặt đĩa cơm lên bàn, Lan ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, sao dạo này ba không ăn tối với mình nữa?” Maria mỉm cười, vuốt tóc con. “Ba bận công việc, con à. Nhưng mẹ luôn ở đây với hai con mà.” Cô nói vậy, nhưng lòng cô nặng trĩu. Cô không biết Tuấn sẽ chọn gì sau lời thú nhận nửa vời tối qua.
Sau khi bọn trẻ đi ngủ, Maria ngồi xuống bàn thờ nhỏ, thắp một ngọn nến mới. Cô mở Kinh Thánh, đọc đoạn thư Giacôbê: “Ai biết điều tốt mà không làm thì mắc tội” (Giacôbê 4:17). Lời Chúa như một lời nhắc nhở rằng cô không thể ép Tuấn thay đổi, nhưng cô có trách nhiệm sống đúng với đức tin của mình. Cô cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho anh ấy thấy ánh sáng của Ngài. Con không muốn gia đình tan vỡ, nhưng con cũng không muốn sống trong bóng tối của sự dối trá. Xin Ngài dẫn lối cho con.”
Cùng lúc đó, Tuấn lái xe về nhà. Anh đã quyết định chấm dứt với Huyền. Anh gọi cho cô ta, giọng lạnh lùng: “Huyền, mọi chuyện giữa chúng ta đến đây là hết. Tôi không muốn tiếp tục nữa.” Huyền cười khẩy qua điện thoại. “Anh nghĩ anh có thể dễ dàng quay về với vợ anh sau tất cả sao? Đừng ngây thơ thế, Tuấn.” Lời nói của cô ta như một nhát dao, nhưng Tuấn cúp máy, không đáp lại. Anh biết mình không xứng đáng được tha thứ ngay lập tức, nhưng anh muốn thử – không phải vì anh, mà vì gia đình anh đã từng có.
Khi Tuấn bước vào nhà, Maria đang quỳ trước bàn thờ, chuỗi Mân Côi trong tay. Anh dừng lại, nhìn cô hồi lâu. “Maria,” anh gọi khẽ, giọng ngập ngừng. Cô quay lại, ánh mắt không còn giận dữ, chỉ còn sự chờ đợi. “Anh đã chấm dứt với cô ấy,” anh nói, cúi đầu. “Anh không mong em tin anh ngay, nhưng anh muốn sửa sai. Anh… anh không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Maria im lặng, trái tim cô đập mạnh. Cô muốn tin anh, nhưng cô cũng biết lời nói không đủ. Cô đứng dậy, đặt chuỗi Mân Côi xuống bàn. “Tuấn, em đã cầu nguyện cho anh rất nhiều. Nếu anh thực sự muốn sửa sai, hãy đến với Chúa trước. Chỉ Ngài mới có thể chữa lành những gì anh đã phá vỡ. Em sẽ cho anh cơ hội, nhưng không phải vì em yếu đuối, mà vì em tin vào lòng thương xót của Ngài.”
Tuấn gật đầu, không nói gì thêm. Anh bước ra ban công, nhìn lên bầu trời đêm. Anh biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng lần đầu tiên sau bao lâu, anh cảm thấy một tia hy vọng nhỏ bé – không phải từ chính mình, mà từ điều gì đó lớn lao hơn mà anh chưa từng để tâm tới.
Sáng Chúa nhật, Tuấn đứng trước cổng nhà thờ Thánh Antôn, đôi tay đút sâu vào túi quần. Anh không nhớ lần cuối mình đi lễ là khi nào – có lẽ là lễ Phục Sinh năm ngoái, khi Maria nài nỉ anh đi cùng gia đình. Anh không phải người vô thần, nhưng đức tin đối với anh từ lâu chỉ là một phần nghi thức, không phải điều gì sâu sắc. Nhưng hôm nay, sau lời nói của Maria – “Hãy đến với Chúa trước” – anh cảm thấy một sự thôi thúc khó cưỡng. Anh biết mình cần hơn những lời xin lỗi suông để sửa chữa những gì đã phá vỡ.
Anh bước vào nhà thờ, không khí yên bình bao trùm lấy anh. Thánh lễ vừa kết thúc, giáo dân đang dần rời đi, để lại những hàng ghế trống. Tuấn nhìn thấy Cha Phêrô ở cuối nhà thờ, đang thu dọn sách lễ. Anh hít một hơi thật sâu, tiến đến gần. “Thưa Cha, con… con có thể nói chuyện với Cha một chút được không?” Giọng anh ngập ngừng, khác hẳn sự tự tin thường ngày.
Cha Phêrô ngẩng lên, mỉm cười hiền từ. “Dĩ nhiên, Tuấn. Con ngồi xuống đây đi.” Ông chỉ vào hàng ghế gần đó. Tuấn ngồi xuống, đôi tay bồn chồn đan vào nhau. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng Cha Phêrô nhẹ nhàng hỏi: “Con đang mang một gánh nặng trong lòng, phải không? Con cứ nói đi, Chúa luôn lắng nghe.”
Tuấn cúi đầu, giọng khàn đi. “Con đã làm sai, thưa Cha. Con đã phản bội Maria, phản bội gia đình. Con nghĩ mình có thể che giấu, rằng mình thông minh hơn tất cả. Nhưng giờ con thấy mình chẳng là gì ngoài một kẻ yếu đuối. Con muốn sửa sai, nhưng con không biết liệu mình còn xứng đáng không.” Anh ngừng lại, nước mắt chực trào nhưng anh cố kìm nén.
Cha Phêrô đặt tay lên vai anh, giọng trầm ấm. “Tuấn, không ai trong chúng ta là hoàn hảo. Tội lỗi là điều con người không tránh khỏi, nhưng điều quan trọng là con nhận ra và muốn trở về. Chúa Giêsu đã nói: ‘Ta đến không phải để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi sám hối’ (Luca 5:32). Con đã bước vào đây, đó là dấu hiệu lòng thương xót của Ngài đang chạm đến con.”
“Con muốn xưng tội, thưa Cha,” Tuấn nói, giọng run run. “Con muốn bắt đầu lại, nhưng con sợ Maria sẽ không tha thứ.” Cha Phêrô gật đầu. “Xưng tội là bước đầu tiên để con giao hòa với Chúa và với chính mình. Còn Maria, cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ trong đức tin. Tha thứ không có nghĩa là quên ngay, nhưng nếu con chân thành, Chúa sẽ làm việc qua cả hai con.”
Trong phòng xưng tội, Tuấn quỳ xuống, kể lại tất cả – sự lừa dối, sự ích kỷ, những lần anh chọn khoái lạc thay vì trách nhiệm. Anh cảm thấy xấu hổ, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm khi nói ra. Cha Phêrô lắng nghe, rồi ban phép tha tội: “Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, ta tha tội cho con. Hãy đi và đừng phạm tội nữa.” Khi Tuấn bước ra, anh cảm thấy một gánh nặng được trút bỏ, dù anh biết con đường phía trước vẫn còn dài.
Ở nhà, Maria đang cùng Minh và Lan đọc kinh tối. Cô không biết Tuấn đã làm gì sáng nay, nhưng cô vẫn cầu nguyện cho anh. Cô mở Tin Mừng Gioan, đọc: “Nếu chúng ta xưng tội, thì Thiên Chúa là Đấng trung tín và công chính sẽ tha thứ cho chúng ta và thanh tẩy chúng ta khỏi mọi điều bất chính” (1 Gioan 1:9). Cô tin rằng nếu Tuấn thực sự hối cải, Chúa sẽ dẫn anh trở lại. Nhưng cô cũng chuẩn bị tinh thần rằng, nếu anh không thay đổi, cô sẽ phải chọn con đường bảo vệ các con và chính mình.
Khi Tuấn về nhà, anh nhìn Maria với ánh mắt khác lạ – không còn vẻ tự mãn, mà là sự chân thành hiếm thấy. “Anh đã xưng tội,” anh nói khẽ. “Anh không mong em tin ngay, nhưng anh muốn chứng minh bằng hành động.” Maria gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng cô, một tia hy vọng nhỏ bé le lói – không phải vì Tuấn, mà vì lòng thương xót của Chúa.
Tuấn đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của chính mình. Sau buổi xưng tội với Cha Phêrô, anh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng anh biết lời nói của anh với Maria – “Anh muốn chứng minh bằng hành động” – không chỉ là một câu hứa suông. Anh đã phá vỡ lòng tin của cô quá nhiều lần, và giờ đây, để xây dựng lại, anh phải làm điều gì đó cụ thể, không chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời.
Sáng hôm đó, anh không rời nhà sớm như thường lệ. Thay vào đó, anh xuống bếp, nơi Maria đang chuẩn bị bữa sáng cho Minh và Lan. “Để anh phụ em,” anh nói, giọng ngập ngừng nhưng chân thành. Maria ngước lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Cô không đáp, chỉ gật nhẹ, rồi tiếp tục cắt rau. Tuấn lấy mấy quả trứng từ tủ lạnh, đánh chúng trong bát, cố gắng làm một việc nhỏ mà anh hiếm khi làm trong nhiều năm qua. Minh chạy vào, reo lên: “Ba làm gì vậy? Ba biết nấu ăn sao?” Tuấn cười gượng. “Ba đang học lại đấy, con.”
Bữa sáng diễn ra trong không khí lạ lùng. Maria vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, quan sát Tuấn mà không nói gì nhiều. Cô không muốn vội vàng tin tưởng, nhưng cô cũng không từ chối nỗ lực của anh. Cô nhớ đến lời Chúa Giêsu trong Tin Mừng Matthêu: “Cứ xem quả thì biết cây” (Matthêu 7:20). Cô tự nhủ sẽ nhìn vào hành động của Tuấn để đánh giá, chứ không chỉ nghe lời nói.
Sau khi đưa bọn trẻ đến trường, Tuấn không đến công ty ngay. Anh ghé qua nhà thờ Thánh Antôn, mang theo một cuốn Kinh Thánh cũ mà anh tìm thấy trong ngăn kéo. Anh ngồi ở hàng ghế cuối, mở đến đoạn thư Êphêsô: “Hãy cởi bỏ con người cũ với nếp sống xưa, để mặc lấy con người mới, được dựng nên theo hình ảnh Thiên Chúa” (Êphêsô 4:22-24). Anh không hiểu hết, nhưng anh cảm nhận được rằng mình cần thay đổi từ bên trong, không chỉ bên ngoài.
Chiều đó, Tuấn gọi điện cho Huyền lần cuối. “Huyền, tôi nghiêm túc. Mọi chuyện giữa chúng ta đã chấm dứt. Đừng liên lạc với tôi nữa.” Giọng anh cứng rắn, không để lại chỗ cho sự thương lượng. Huyền im lặng một lúc, rồi cúp máy mà không nói gì. Tuấn thở phào, cảm thấy một gánh nặng nữa được trút bỏ. Anh biết việc cắt đứt hoàn toàn là bước đầu tiên để chứng minh với Maria rằng anh không còn sống hai mặt.
Ở nhà, Maria tham gia nhóm cầu nguyện của giáo xứ cùng Linh. Cô chia sẻ ngắn gọn về tình hình của mình, không đi vào chi tiết, nhưng đủ để xin mọi người cầu nguyện cho gia đình cô. Linh nắm tay cô, thì thầm: “Cậu đang làm đúng đấy. Hãy để Chúa dẫn dắt cả hai. Tuấn cần thời gian, nhưng cậu cũng cần kiên nhẫn và tin tưởng.” Maria gật đầu, lòng cô dịu lại khi nghe những lời cầu nguyện vang lên quanh mình. Cô nhớ đến lời Thánh Phêrô: “Hãy trút mọi nỗi lo âu cho Chúa, vì Ngài chăm sóc anh em” (1 Phêrô 5:7). Cô quyết định giao phó mọi thứ cho Chúa, dù kết quả ra sao.
Tối đến, Tuấn về nhà sớm hơn thường lệ. Anh mang theo một bó hoa nhỏ – không phải món quà đắt tiền để mua chuộc, mà là một cử chỉ giản dị anh hy vọng Maria sẽ hiểu. “Anh không giỏi nói lời ngọt ngào,” anh nói khi đưa bó hoa cho cô. “Nhưng anh muốn em biết anh đang cố gắng.” Maria nhận bó hoa, ánh mắt cô mềm lại một chút. “Cảm ơn anh,” cô đáp khẽ. “Nhưng em cần thấy sự thay đổi lâu dài, không chỉ một ngày.”
Tuấn gật đầu, không phản bác. Anh ngồi xuống cùng Minh và Lan, giúp chúng làm bài tập – điều anh hiếm khi làm trước đây. Maria đứng từ xa, nhìn cảnh đó, lòng cô xao động. Cô không vội vàng mở lòng, nhưng cô cầu nguyện thầm: “Lạy Chúa, nếu đây là ý Ngài, xin cho anh ấy bền bỉ. Và xin cho con đủ khôn ngoan để biết khi nào nên tin.”
Ngọn nến trên bàn thờ nhỏ cháy sáng, như một lời nhắc nhở rằng ánh sáng của Chúa vẫn đang soi lối, dù con đường còn dài phía trước.
Một tuần trôi qua kể từ khi Tuấn bắt đầu những thay đổi nhỏ trong cuộc sống gia đình. Anh về nhà đúng giờ hơn, dành thời gian chơi với Minh và Lan, thậm chí cùng Maria đọc kinh tối một lần – dù anh vẫn lúng túng khi lần chuỗi Mân Côi. Maria quan sát anh, lòng cô dần mở ra, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Cô biết sự thay đổi thực sự không thể đến chỉ sau vài ngày, và cô cầu nguyện mỗi đêm để Chúa soi sáng cho cả hai.
Nhưng thử thách đầu tiên đến bất ngờ vào một buổi chiều thứ Bảy. Tuấn đang ở công ty khi điện thoại anh reo – một số lạ. Anh nhấc máy, giọng Huyền vang lên, lạnh lùng và sắc bén: “Tuấn, anh nghĩ anh có thể dễ dàng bỏ tôi như vậy sao? Tôi vừa phát hiện mình có thai. Anh định làm gì đây?” Tuấn đứng chết lặng, tay nắm chặt điện thoại. Anh đã nghĩ mọi chuyện với Huyền đã chấm dứt, nhưng giờ đây, một sai lầm cũ lại quay về như một bóng ma.
Anh không nói với Maria ngay. Anh sợ – sợ ánh mắt thất vọng của cô, sợ những nỗ lực mong manh của mình sẽ tan biến. Anh lái xe về nhà, đầu óc rối bời. Khi bước vào, Maria đang ngồi với Minh và Lan, cả ba đang làm một bức tranh gia đình để mang đến giáo xứ ngày mai. “Anh về rồi à?” Maria hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt dò xét. Tuấn gật đầu, cố nở một nụ cười gượng gạo. “Ừ, anh… anh hơi mệt. Anh lên phòng nghỉ một chút.”
Maria cảm nhận được điều gì đó không ổn. Cô không hỏi ngay, nhưng lòng cô trĩu nặng. Sau khi bọn trẻ đi ngủ, cô quỳ trước bàn thờ nhỏ, mở Kinh Thánh đến đoạn thư Philípphê: “Anh em đừng lo lắng gì cả, nhưng trong mọi sự, hãy trình bày những ước nguyện của anh em lên cùng Chúa qua lời cầu nguyện và sự tạ ơn” (Philípphê 4:6). Cô cầu xin Chúa ban cho cô sự bình an và khôn ngoan để đối diện với bất cứ điều gì sắp xảy ra.
Sáng hôm sau, trong thánh lễ Chủ nhật, Tuấn ngồi cạnh Maria và các con. Anh cố tập trung vào bài giảng của Cha Phêrô về lòng thương xót và trách nhiệm, nhưng tâm trí anh vẫn rối loạn. Sau lễ, anh kéo Cha Phêrô sang một góc. “Thưa Cha, con cần lời khuyên. Người phụ nữ kia… cô ta nói cô ta mang thai. Con không biết phải làm sao để không mất tất cả lần nữa.”
Cha Phêrô nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không phán xét. “Tuấn, con phải đối diện với hậu quả của hành động mình. Nếu đó là sự thật, con có trách nhiệm với đứa trẻ, nhưng không có nghĩa là con tiếp tục sai lầm. Hãy nói thật với Maria. Sự thật có thể đau đớn, nhưng chỉ qua sự thật, con mới có thể tìm thấy lòng thương xót của Chúa và sự tha thứ của cô ấy.”
Tuấn trở về nhà với trái tim nặng trĩu. Anh đợi đến khi Minh và Lan chơi ngoài sân, rồi ngồi xuống đối diện Maria. “Maria, anh cần nói với em một chuyện,” anh bắt đầu, giọng run run. “Huyền gọi anh hôm qua. Cô ấy nói cô ấy có thai. Anh không biết chắc đó có phải sự thật không, nhưng anh không muốn giấu em.”
Maria im lặng, tay cô siết chặt cuốn Kinh Thánh trên bàn. Cô cảm thấy đất dưới chân mình như sụp đổ, nhưng cô nhớ đến lời cầu nguyện đêm qua. “Tuấn,” cô nói, giọng bình tĩnh đến lạ, “nếu đó là thật, anh phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ. Nhưng anh cũng phải chứng minh rằng anh đã thực sự thay đổi với gia đình này. Em không biết liệu mình có thể tiếp tục tin anh không, nhưng em sẽ cầu nguyện để Chúa dẫn lối.”
Tuấn cúi đầu, nước mắt rơi xuống. “Anh xin lỗi, Maria. Anh sẽ làm mọi thứ để sửa sai.” Maria không đáp, chỉ đứng dậy, bước ra ban công, nhìn lên bầu trời. Cô nhắm mắt, thầm thì: “Lạy Chúa, xin cho con sức mạnh. Xin cho gia đình con vượt qua ngọn lửa này.”
Mười tháng trôi qua kể từ ngày Tuấn thú nhận về cuộc gọi của Huyền. Đó là quãng thời gian đầy sóng gió, nơi cả Maria và Tuấn phải đối diện với những vết thương sâu thẳm, những nghi ngờ dai dẳng, và cả những phút giây tưởng chừng không thể vượt qua. Sự thật dần hé lộ: Huyền không mang thai. Đó chỉ là một lời nói dối tuyệt vọng để giữ chân Tuấn, nhưng khi anh kiên quyết cắt đứt, cô ta đã rời bỏ thành phố, để lại anh với bài học đắt giá về hậu quả của sự lừa dối.
Tuấn không quay lại con đường cũ. Anh dành thời gian để chứng minh sự thay đổi – không chỉ bằng lời nói, mà bằng những hành động cụ thể. Anh tham gia đều đặn các buổi lễ Chủ nhật cùng gia đình, học cách lần chuỗi Mân Côi với Maria, dù ban đầu anh vẫn vụng về. Anh từ chối những chuyến công tác không cần thiết, dành buổi tối giúp Minh và Lan làm bài tập, và mỗi tuần, anh đến gặp Cha Phêrô để xưng tội và xin lời khuyên. Anh không còn là người đàn ông tự mãn từng nghĩ mình thông minh hơn tất cả. Thay vào đó, anh trở thành một người chồng, một người cha đang học cách khiêm nhường trước Chúa và gia đình.
Maria, trong suốt hành trình ấy, không dễ dàng mở lòng. Cô đã trải qua những đêm khóc thầm, những ngày nghi ngờ liệu Tuấn có thực sự thay đổi hay chỉ là một vở kịch khác. Nhưng cô không để nỗi đau điều khiển mình. Cô tìm sức mạnh trong cầu nguyện, trong cộng đoàn giáo xứ, và trong lời Chúa. Một buổi tối, khi đọc thư Côrintô: “Tình yêu thì nhẫn nhục, hiền hậu… không nuôi hận thù” (1 Côrintô 13:4-5), cô nhận ra rằng tha thứ không phải là quên đi, mà là chọn yêu thương dù trái tim từng tan vỡ. Cô quyết định cho Tuấn cơ hội, không phải vì cô yếu đuối, mà vì cô tin vào lòng thương xót của Chúa – Đấng đã biến đổi cả những kẻ tội lỗi nhất.
Ngày kỷ niệm mười một năm hôn nhân của họ đến trong một buổi chiều mùa xuân dịu dàng. Maria và Tuấn tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà, chỉ có gia đình và vài người bạn thân như Linh. Minh và Lan chạy nhảy khắp sân, tay cầm những quả bóng bay mà Tuấn đã tự thổi. Cha Phêrô cũng đến, mang theo một chai rượu lễ để chúc phúc. Không có những món quà xa xỉ hay lời nói hoa mỹ, nhưng không khí tràn đầy niềm vui giản dị – thứ mà họ đã đánh mất từ lâu.
Sau bữa tiệc, khi mọi người ra về, Maria và Tuấn ngồi lại trên ghế sofa. Trước mặt họ là bàn thờ nhỏ, nơi ngọn nến vẫn cháy sáng bên tượng Đức Mẹ. Tuấn nắm tay Maria, giọng anh khàn khàn: “Maria, anh không biết em lấy đâu ra sức mạnh để tha thứ cho anh. Anh không xứng đáng, nhưng anh hứa sẽ dành cả đời này để chuộc lỗi.”
Maria nhìn anh, ánh mắt cô dịu dàng nhưng kiên định. “Tuấn, em không tha thứ vì anh, mà vì Chúa đã dạy em thế. Nhưng em ở lại vì anh đã thay đổi – không phải hoàn hảo, mà là chân thành. Gia đình này không phải của riêng em hay anh, mà là của Chúa. Nếu chúng ta đặt Ngài ở trung tâm, chúng ta sẽ không lạc lối nữa.”
Tuấn gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Anh quỳ xuống trước bàn thờ, kéo Maria cùng quỳ. Họ cùng đọc kinh Lạy Cha, giọng hòa lẫn trong không gian tĩnh lặng: “Xin tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con.” Khi đứng dậy, Tuấn ôm Maria thật chặt, lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm nhận được sự chân thành từ trái tim anh.
Đêm ấy, khi Minh và Lan đã ngủ say, Maria bước ra ban công, nhìn lên bầu trời đầy sao. Cô nhớ lại những ngày tháng đau khổ, những lần cô nghĩ mình không thể tiếp tục. Nhưng giờ đây, cô đứng đây, không phải như một người phụ nữ bị phản bội, mà như một người được Chúa nâng đỡ qua từng bước đi. Cô thì thầm: “Lạy Chúa, cảm tạ Ngài đã không bỏ rơi chúng con. Xin Ngài tiếp tục dẫn lối.”
Tuấn bước ra, đứng bên cô. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm tay cô. Họ cùng nhìn về phía chân trời, nơi ánh sáng đầu tiên của ngày mới đang ló dạng. Ngọn nến trong phòng khách vẫn cháy, không tắt, như một biểu tượng rằng ánh sáng của Chúa sẽ luôn soi chiếu gia đình họ, dù có bao nhiêu bóng tối đã qua.
Câu chuyện khép lại không phải với một cái kết hoàn hảo, vì cuộc sống không bao giờ hoàn hảo. Nhưng đó là một cái kết của hy vọng – hy vọng rằng, khi con người biết quay về với Chúa, biết khiêm nhường và yêu thương, thì gia đình, dù từng tan vỡ, vẫn có thể được chữa lành. Tuấn không còn là kẻ tự cho mình thông minh, mà là một người đàn ông tìm thấy sự khôn ngoan thực sự trong đức tin. Và Maria, cô không chỉ là người vợ bị phản bội, mà là chứng nhân sống động cho lòng thương xót và sức mạnh của Chúa.
Lm. Anmai, CSsR