Góc tư vấn

Nỗi Bất Hạnh Của Những Kẻ Không Có Đức Tin

ĐAU KHỔ

Khốn cho những kẻ không có đức tin vì họ sẽ chẳng tìm thấy được niềm ủi an trong những giây phút đau khổ và nhất là khi phải đứng trước cái chết.

Đúng thế. Dù chúng ta có thành công trên đường đời, dù gia đình chúng ta có đầy đủ mọi tiện nghi vật chất, dù bản thân chúng ta luôn sống trong nhung lụa và được hưởng thụ mọi vui thú, thì cũng có những lúc tâm hồn chúng ta khao khát một niềm an ủi và kiếm tìm một niềm hạnh phúc. Đó là những lúc chúng ta phải đau khổ.

Có một nhà bác học người Anh đã kể lại một câu chuyện như sau :

Hôm đó, trong khi đi dạo tại khu vực “ổ chuột” dành cho dân ngèo tại

thành phố Dublin, ông đã gặp một người đàn bà đang nằm hấp hối bên vỉa hè. Người đàn bà ấy đã hỏi :

– Ông có phải là bác sĩ hay không ?

Ông trả lời :

– Không. Thế nhưng, bác sĩ cũng sắp tới.

Người đàn bà nói tiếp :

– Xin ông hãy cầu nguyện để tôi khỏi chết trong tội lỗi.

Nhà bác học quì xuống bên cạnh bệnh nhân và cầu nguyện cho tới khi bác sĩ và vị linh mục đến. Người đàn bà liền nói :

– Xin Chúa trả công cho ông và bây giờ tôi rất vui mừng và sung sướng.

Nhà bác học thầm nghĩ :

– Nếu tôi đem những kiến thức của tôi ra để nói với người đàn bà ấy, liệu có ích lợi gì…người đàn bà chỉ xin tôi cầu nguyện để được chết trong bình an.

Trong khi đó, kẻ không có đức tin, kẻ vô tín ngưỡng biết dựa vào đâu để tìm cho mình niềm an ủi ?

Dù không tin vào Thiên Chúa chăng nữa, thì vẫn còn tội lỗi. Phải. Tội lỗi đè nặng trên chúng ta như một tảng đá, làm cho chúng ta phải đau khổ và chẳng hề được nguôi ngoai.

Con người đi tìm hạnh phúc trong khoa học, nhưng khoa học không thể nào thỏa mãn các nhu cầu cần thiết và chính đáng của chúng ta. Nếu chúng ta nghi ngờ và chán nản, thì còn đâu là hạnh phúc. Nếu chúng ta ngao ngán và thất vọng, thì còn đâu là hạnh phúc.

Ai sẽ đem lại sức mạnh và can đảm khi chúng ta gặp phải gian nan và thử thách ? Ai sẽ đem lại an ủi và khích lệ khi chúng ta đau yếu và bệnh tật ? Ai sẽ đem lại câu trả lời cho chúng ta trong giây phút khổ đau và bất hạnh ?

Như vậy, khốn cho những kẻ không có đức tin vì họ không tìm thấy được sự bình an. Chúng ta hãy nghe Anatole France, một tiểu thuyết gia nổi tiếng và cũng là một kẻ vô thần, luôn phỉ báng tôn giáo, ông đã tâm sự về cuộc đời mình như sau :

– Phải chi bạn thấu hiểu được cõi lòng tôi, bạn sẽ kinh hãi thụt lùi. Tôi tưởng trên trần gian này không ai bất hạnh hơn tôi…người ta thấy tôi được may mắn thì phân bì và ghen tương, nhưng còn tôi, tôi chẳng bao giờ biết hạnh phúc là gì, dù chỉ một ngày, một giờ, một phút mà thôi cũng chẳng có.

 

CÁI CHẾT

Nhưng bất hạnh hơn cả cho kẻ không có đức tin, đó là khi họ phải đối diện với cái chết.

Dù những bản thánh ca Giáng sinh không làm cho tâm hồn họ bồi hồi xúc động, dù hồi chuông Phục sinh reo vang những tiếng mừng vui Alleluia không gợi lên cho họ điều gì, thì đứng trước ngôi mộ của một người thân yêu vừa mới qua đời, chắc hẳn một ý tưởng sẽ lóe lên trong đầu óc họ :

– Một ngày kia, tôi cũng sẽ phải trở về với hư vô và thân xác tôi chỉ còn lại một nắm cát bụi.

Hay như Nguyễn Du đã viết :

– Trăm năm nào có gì đâu,

Chẳng qua một nắm cỏ khâu xanh rì.

Nhưng đối với chúng ta, những người có đức tin thì khác. Chết không phải là hết, không phải là rơi vào khoảng hư vô. Thân xác của chúng ta có thể trở về cát bụi, nhưng tư tưởng, tình cảm và ước vọng…hay nói cách khác linh hồn của chúng ta không do thân xác, nên cũng không thể trở về cát bụi.

Nhờ cái chết, chúng ta mới được bước vào cõi sống. Và như thế, cái chết chính là khung cửa hẹp dẫn chúng ta vào miền hạnh phúc vĩnh hằng.

Bởi đó, chúng ta có thể bình thản và hân hoan đón nhận cái chết. Nó sẽ làm cho tâm hồn chúng ta trở nên xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả những ngọn núi cao vút, những cánh hoa đồng nội, hay những bức tượng bằng cẩm thạch, bởi vì linh hồn chúng ta được dựng nên giống hình ảnh Thiên Chúa và được sống đời đời.

Giây phút trọng đại nhất của cuộc sống sẽ đến, khi tôi trút hơi thở cuối cùng và nghỉ yên trong vòng tay của những người thân yêu. Lúc bấy giờ, tôi không còn thuộc về tôi nữa, linh hồn tôi rời bỏ thân xác tôi, nó sẽ đi đâu nhỉ ? Đức tin sẽ lặp lại lời Chúa đã phán :

– Hỡi những ai mệt mỏi và gồng gánh nặng nề, hãy đến với Ta. Ta sẽ nâng đỡ và bổ sức cho các ngươi.

Và nhất là :    – Ai tin Ta, sẽ không phải chết bao giờ.

Đứng trước cái chết, chỉ những người có đức tin mới được hạnh phúc. Còn những kẻ không có đức tin sẽ phải khổ đau.

Chúng ta hãy nhìn lại cái chết của Mirabeau, một nhân vật nổi tiếng của cuộc Cách mạng Pháp năm 1789. Trên giường bệnh, ông đã bị day dứt cùng khốn. Ông đòi pha thuốc thơm để tắm rửa, lấy vòng hoa để đội trên đầu, mời các nhạc sĩ tới để gẩy đàn cho ông được chết cách êm đềm, nhưng vô ích, chính sự không tin đã dày vò ông và làm cho ông chết đi trong khổ đau tuyệt vọng.

Hay như Voltaire đã dành suốt cả một đời để công kích Giáo Hội và quyết tâm hạ bệ Thiên Chúa. Chính ông đã tuyên án :

– Hai mươi năm nữa Thiên Chúa sẽ phải về hưu vì không còn một ai phụng sự Ngài.

Và đúng hai mươi năm sau, ông đã chết bằng một cái chết thê thảm nhất. Ông đã nhìn thấy những hình ảnh hãi hùng và đã kêu lên :

– Một bàn tay kéo tôi lại với Thiên Chúa…nhưng ma quỉ đã đến bắt tôi…và hỏa ngục đang chờ đón tôi..

Rồi ông tru trếu và giãy dụa. Chứng kiến cảnh tượng ấy, bà già giúp việc đã nói :

– Tôi không muốn phải nhìn một kẻ vô đạo chết nữa. Nếu ma quỉ có chết, thì cũng không thể chết dữ hơn Voltaire!

Nếu một bông hoa bị ngắt khỏi cành, nó sẽ tàn héo. Nếu một giọt nước trong rơi xuống trên đống bùn, nó sẽ trở thành nhơ nhớp. Nếu một con cá bị bắt lên khỏi lòng biển cả, nó sẽ chết. Nếu một con chim nhỏ bị rơi khỏi tổ, nó sẽ khó mà sống được. Con người cũng thế, một khi xa lìa Thiên Chúa, chắc chắn sẽ lâm vào tình trạng tàn héo, nhơ nhớp và chết chóc như vậy.

Thật khốn cho kẻ không có đức tin vì họ không tìm thấy được niềm ủi an khi đứng trước những đau khổ và nhất là khi phải đối diện với cái chết. st

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!