Góc tư vấn

RA KHƠI TỪ ĐÂU?

RA KHƠI TỪ ĐÂU?


LỜI MỞ ĐẦU

Trong dòng lịch sử nhân loại, hình ảnh “ra khơi” luôn gợi lên bao nhiêu cung bậc cảm xúc và ý nghĩa sâu xa. Đó có thể là hành trình của những nhà hàng hải xa xưa, dám vượt qua đại dương mênh mông để khám phá những lục địa mới. Đó cũng có thể là hình ảnh của những ngư phủ thức dậy từ tờ mờ sáng, lên thuyền hướng về phía chân trời để mưu sinh. Và trong ý nghĩa biểu tượng, “ra khơi” còn phác họa một quá trình vượt qua sự an toàn quen thuộc của vùng đất cũ để tiến bước về phía trước, đón nhận những điều mới mẻ trong cuộc sống.

Đối với người Kitô hữu, từ “ra khơi” (Latinh: duc in altum) còn mang một sắc thái thiêng liêng đặc biệt. Nó gắn liền với lời mời gọi của Chúa Giêsu gửi đến các môn đệ năm xưa, và hiện vẫn vang vọng đến chúng ta ngày nay:

“Hãy chèo ra chỗ nước sâu và thả lưới” (Lc 5,4).

Lời mời ấy không chỉ nhắm tới việc đánh cá đơn thuần, mà còn là một biểu tượng cho sự vượt qua, can đảm dấn bước và dám “thả lưới” ở nơi mà lý trí con người có thể nghĩ rằng vô ích. Đó là một lời kêu gọi tiến vào sự mầu nhiệm, đối diện với những thách đố và để cho Thiên Chúa bày tỏ quyền năng của Ngài.

Thế nhưng, hành trình “ra khơi” ấy không phải lúc nào cũng dễ dàng. Chúng ta có thể tự hỏi: “Tôi phải bắt đầu từ đâu?” Hay: “Làm sao để biết lúc nào và cách thức nào để ra khơi?” Bởi lẽ, nếu đứng ở bờ biển, chỉ nghe tiếng sóng vỗ mà không dám bước xuống thuyền, chúng ta sẽ mãi quẩn quanh ở bến bờ an toàn. Trong khi đó, đại dương kia đầy những cơ hội, những thử thách, và cả những hứa hẹn về một “mẻ cá lạ lùng” mà Chúa dành sẵn cho ai biết vâng phục và tin tưởng.

Bài luận này – với độ dài và chiều sâu được đào sâu gấp bội – mong muốn mở ra một cái nhìn toàn diện hơn về ý nghĩađiểm xuất phát của việc “ra khơi.” Chúng ta sẽ đi qua những khía cạnh sau đây:

  1. Hình ảnh “ra khơi” trong Kinh Thánh và truyền thống Kitô giáo.
  2. “Ra khơi” trong đời sống hằng ngày: dám vượt qua vùng an toàn của bản thân.
  3. Chúng ta ra khơi từ đâu – những nền tảng cần thiết cả nhân bản lẫn thiêng liêng.
  4. Hành trang thiết yếu cho người muốn “ra khơi”.
  5. Các thử thách trên đại dương cuộc đời và đức tin.
  6. Thành quả và ý nghĩa sau cùng khi can đảm “ra khơi cùng Chúa”.

Qua đó, ước mong rằng mỗi người chúng ta, khi đọc xong, sẽ được khích lệ để tự hỏi: “Mình còn ngần ngại gì mà không ra khơi?” và “Làm thế nào để mình bắt đầu, để hành trình đời sống và đức tin của mình trở nên phong phú, vượt qua khỏi những giới hạn quen thuộc?”


I. HÌNH ẢNH “RA KHƠI” TRONG KINH THÁNH VÀ TRUYỀN THỐNG KITÔ GIÁO

1. Ra khơi trong Cựu Ước

Mặc dù hình ảnh cụ thể “ra khơi” không được đề cập nhiều trong Cựu Ước, song biểu tượng biển cả lại gắn liền với những câu chuyện nổi bật.

  • Trường hợp Biển Đỏ (Xh 14): Dân Israel, sau khi được Môsê dẫn ra khỏi ách nô lệ Ai Cập, phải đối diện với Biển Đỏ – một “đại dương” cản đường trốn thoát. Tại đây, Thiên Chúa tỏ uy quyền bằng cách rẽ biển, mở ra con đường khô ráo cho họ vượt qua. Ở khía cạnh biểu tượng, việc bước xuống làn nước cũng như “ra khơi” này đòi hỏi dân Chúa phải đặt niềm tin tuyệt đối.
  • Câu chuyện Giôna (Gn 1–2): Ngôn sứ Giôna cũng được Chúa gọi “ra khơi” – đi đến Ninivê, nhưng ông lại chạy trốn bằng cách lên tàu đi Tác-sít. Tại biển khơi, Giôna đã đối diện với bão tố như hình phạt cho sự lẩn trốn ý Chúa. Cuối cùng, chính trong lòng cá, ông nhận ra quyền nănglòng thương xót của Thiên Chúa, từ đó mới trở lại vâng phục.

Dù không nói đến “ra khơi” theo nghĩa đánh cá, nhưng qua những sự kiện này, biển đã đóng vai trò như một nơi thử thách, nơi con người buộc phải chọn tin cậy vào Thiên Chúa hoặc chạy trốn Ngài.

2. Ra khơi trong Tân Ước

Chính trong Tân Ước, hình ảnh “ra khơi” được nêu bật rõ nhất:

  • Câu chuyện Phêrô và các bạn chài (Lc 5,1-11): Họ đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì. Thế nhưng, chỉ một lời của Chúa Giêsu: “Hãy chèo ra chỗ nước sâu và thả lưới,” đã làm thay đổi toàn bộ cục diện. Một mẻ cá lạ lùng đã diễn ra. Đây được coi là hình mẫu cho lời gọi “duc in altum” – “hãy ra khơi” trong đời sống Kitô hữu.
  • Chúa Giêsu đi trên mặt nước (Mt 14,22-33; Mc 6,45-52; Ga 6,16-21): Khi các môn đệ đang lênh đênh giữa biển đêm, đối mặt với sóng gió, Chúa Giêsu xuất hiện và nói: “Hãy yên tâm, Thầy đây, đừng sợ!” Hành trình “ra khơi” nhiều lúc làm con người hoảng sợ, nhưng sự hiện diện của Chúa mang lại bình an.
  • Thánh Phêrô bước ra khỏi thuyền (Mt 14,28-31): Một chi tiết quan trọng là Phêrô, khi nhìn thấy Chúa đi trên mặt nước, cũng muốn bước xuống thuyền để đi về phía Ngài. Ban đầu ông đi được, nhưng vì sợ nên bắt đầu chìm. Chúa kéo ông lên và hỏi: “Người đâu mà kém tin vậy!” – Một bài học sống động: ra khơi luôn đòi hỏi niềm tin, và chỉ khi đặt mắt nhìn vào Chúa, ta mới giữ vững được bước chân.

3. Truyền thống “Duc in Altum” của Giáo Hội

  • Thánh Gioan Phaolô II trong Tông thư “Novo Millennio Ineunte” đã nhấn mạnh lời mời gọi “Duc in altum” dành cho Giáo Hội trong thiên niên kỷ mới. Ngài kêu gọi mỗi Kitô hữu đừng sợ trước những thách thức của thời đại, hãy tiến ra biển cả để sống và loan báo Tin Mừng.
  • Nhiều vị thánh đã hiện thực hóa lời gọi “ra khơi” này bằng cuộc đời truyền giáo như Thánh Phanxicô Xaviê, Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu (dù ở trong tu viện kín nhưng tâm hồn “ra khơi” đến tận chân trời truyền giáo), Thánh Têrêxa Calcutta (Mẹ Teresa) dấn thân giữa “đại dương” của nghèo khổ…

Tóm lại, “ra khơi” trong Kinh Thánh và truyền thống Kitô giáo luôn gắn liền với việc tháo gỡ sợ hãi, phó thácdấn bước theo lời mời gọi của Thiên Chúa. Nó là một hành động niềm tin vượt qua ranh giới hiểu biết và kinh nghiệm thường ngày của con người.


II. “RA KHƠI” TRONG ĐỜI SỐNG THƯỜNG NHẬT: DÁM VƯỢT QUA VÙNG AN TOÀN

1. Khái niệm “vùng an toàn”

“Vùng an toàn” (comfort zone) là nơi mà con người cảm thấy thoải mái, quen thuộc, ít rủi ro. Đó có thể là công việc hiện tại, thói quen hàng ngày, hay một nếp sống khiến ta không muốn thay đổi.

  • Mặt tích cực: Vùng an toàn giúp ta ổn định, đỡ áp lực, có thể tập trung vào những công việc thường ngày.
  • Mặt tiêu cực: Nếu ở mãi trong vùng an toàn, chúng ta dậm chân tại chỗ, không phát triển thêm, bỏ lỡ những cơ hội lớn để trưởng thành và bứt phá.

2. Cú hích để “ra khơi” trong đời thường

  • Khát khao khám phá, học hỏi: Như người thủy thủ khao khát nhìn thấy chân trời mới, chúng ta có thể muốn mở rộng vốn hiểu biết, học kỹ năng mới hoặc thử sức ở một lĩnh vực chưa từng trải nghiệm.
  • Nhu cầu thay đổi, tìm hướng đi mới: Có những người đã quá chán nản với lối sống cũ, công việc cũ. “Ra khơi” ở đây đồng nghĩa với việc bước sang một trang mới trong cuộc đời: đổi việc, chuyển nơi sống, thậm chí thay đổi góc nhìn về một mối quan hệ.
  • Ước muốn phục vụ và dấn thân: Một số người muốn “ra khơi” bằng cách tham gia các hoạt động thiện nguyện, truyền giáo, hay lập các dự án cộng đồng. Đó là hướng ra khơi đi vào cuộc sống của người nghèo, người bị gạt ra bên lề.

3. Tâm lý sợ hãi – rào cản lớn nhất

Khi nghĩ tới chuyện “ra khơi,” chúng ta dễ bị chi phối bởi nỗi sợ: sợ thất bại, sợ mất mát, sợ phán xét từ người khác, sợ chính mình không đủ năng lực.

  • Sợ thất bại: Như Phêrô nói, “Chúng con đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả!” (Lc 5,5). Chúng ta cũng nhiều lần đã “vất vả suốt đêm” rồi, và kết quả chẳng được gì, nên bây giờ ngại thử lại.
  • Sợ thay đổi: Thay đổi đồng nghĩa với việc phải học lại, phải thích nghi, chịu áp lực. Nhiều người “thỏa hiệp” với hiện trạng, chấp nhận một cuộc sống tẻ nhạt nhưng an toàn, thay vì bước vào cơn sóng gió.
  • Sợ mất sự ủng hộ: Đôi khi, ta e ngại rằng người thân, bạn bè sẽ không đồng tình hoặc cười chê khi mình quyết định “ra khơi.”

Dẫu vậy, chính những nỗi sợ này lại là động lực để ta kết nối với Chúa, để nhận ra rằng mình yếu đuốicần ơn thánh, cần cộng đoàn, cần sự đồng hành.


III. CHÚNG TA RA KHƠI TỪ ĐÂU? – NHỮNG NỀN TẢNG CẦN THIẾT

1. Bắt đầu từ sự Nhận Biết Mình

Không ai có thể ra khơi mà không hiểu rõ con tàu mình lái. Con tàu ở đây là bản thân, với những giới hạn, tài năng, ước mơ và cả những vết thương.

  • Khiêm nhường nhìn nhận giới hạn: Ta không phải là siêu nhân, do đó cần đánh giá khách quan: “Tôi có thể đi bao xa? Tôi cần học hỏi và chuẩn bị gì thêm?”
  • Khám phá ước mơ sâu thẳm: Trong tim mỗi người đều có những khát khao tốt lành, những “tiếng gọi” thầm kín. Đôi khi, do bận rộn, ta quên lãng ước mơ ấy. Muốn ra khơi, hãy lắng nghe tiếng nói bên trong.

2. Khởi đầu từ Lòng Tin và Lời Chúa

Đối với Kitô hữu, Lời Chúa chính là la bàn, là ngọn hải đăng soi đường. Câu nói của Phêrô: “Dựa vào Lời Thầy, con thả lưới” (Lc 5,5) cho thấy bí quyết cốt lõi để có một “mẻ cá lạ lùng.”

  • Cầu nguyện và suy niệm Lời Chúa mỗi ngày giúp chúng ta biện phân: Chúa muốn tôi ra khơi ở lĩnh vực nào? Ra khơi lúc này đã thích hợp chưa?
  • Tin tưởng vào sự quan phòng: Biển cả mênh mông và nguy hiểm, nhưng Thiên Chúa mạnh hơn sóng gió. Nếu Ngài cho phép ta “ra khơi,” ắt Ngài sẽ đồng hành.

3. Từ cộng đoàn và sự đồng hành

Ra khơi một mình dễ gặp rủi ro lớn. Chúa Giêsu đã huấn luyện các tông đồ từng người, nhưng luôn mời gọi họ cùng nhau dấn thân. Giáo Hội cũng là con thuyền rộng lớn đưa tất cả chúng ta vượt biển đời.

  • Tìm linh hướng, người hướng dẫn thiêng liêng: Một linh mục, tu sĩ, hay người có kinh nghiệm trong đời sống đức tin có thể giúp ta nhận ra dấu chỉ Chúa muốn.
  • Tham gia các nhóm, hội đoàn: Điều này tạo nên môi trường nâng đỡ, nơi ta được học hỏi, chia sẻ niềm vui và lo lắng, rút kinh nghiệm từ những ai đã từng “ra khơi” trước mình.

4. Từ sự vâng lời và phó thác

Đôi khi, “ra khơi” bắt đầu từ việc đón nhận lời mời của Chúa hoặc của Giáo Hội, dù ta còn do dự. Phêrô đã dám nói: “Vâng, con sẽ thả lưới” dù ông từng thất bại.

  • Vâng phục trong đức tin: Nhiều người lo ngại mình chưa sẵn sàng, nhưng Chúa cần sự vâng phục hơn là sự hoàn hảo. Vì chỉ khi vâng phục, ta mới để Chúa hành động.
  • Quyết định dựa trên ý Chúa: Đây là cốt lõi: thay vì hỏi “Tôi muốn làm gì?”, ta đặt câu hỏi “Chúa muốn tôi làm gì?” – Đây chính là điểm xuất phát đưa ta đến những vùng nước sâu mà chính ta cũng không ngờ.

IV. HÀNH TRANG RA KHƠI: NHỮNG “DỤNG CỤ” CẦN THIẾT CHO CHUYẾN ĐI

1. Đức Tin, Đức Cậy, Đức Mến

  • Đức tin: Là nền tảng giúp ta bước đi trong bóng tối, tin rằng Chúa đang dẫn dắt dù ta không thấy rõ toàn cảnh.
  • Đức cậy: Giúp ta vững lòng trước nghịch cảnh, không tuyệt vọng khi sóng gió ập tới. Nhờ đức cậy, ta chờ đợi “bình minh” sẽ tới sau đêm dài.
  • Đức mến: Nếu “ra khơi” chỉ để tìm danh, tìm lợi cho bản thân, ta dễ thất bại. Đức mến hướng chúng ta tới tha nhân, xem việc ra khơi là đóng góp, là phục vụ, là làm sáng danh Chúa.

2. Kiến thức và Kỹ năng

  • Hiểu biết về chuyên môn: Nếu ra khơi trong lĩnh vực công việc, ta cần trau dồi kiến thức, kỹ năng. Nếu ra khơi trong lĩnh vực tông đồ, ta cũng phải học Lời Chúa, giáo lý, lịch sử Giáo Hội…
  • Kỹ năng sống: Giao tiếp, quản lý thời gian, làm việc nhóm, tư duy sáng tạo… là những “mái chèo” giúp ta lèo lái con thuyền cuộc đời.
  • Kỹ năng thiêng liêng: Cầu nguyện, tĩnh tâm, sám hối, lãnh nhận bí tích… là những “bộ lưới” giúp ta đón nhận ơn sủng Chúa trong hành trình.

3. Sức khỏe thể lý và tinh thần

  • Sức khỏe thể chất: Đại dương đòi hỏi sức mạnh để đối đầu với sóng gió. Dù “ra khơi” về mặt tinh thần hay thực tế, một cơ thể khỏe mạnh là lợi thế lớn.
  • Tâm lý vững vàng: Biển đời nhiều áp lực, căng thẳng. Chúng ta cần học cách quản trị cảm xúc, giải tỏa stress, tránh suy sụp khi gặp biến cố không như ý.

4. Tính kỷ luật và kiên trì

  • Kỷ luật: Giúp ta theo đuổi mục tiêu lâu dài, không bỏ dở giữa chừng.
  • Kiên trì: Khi sóng nổi, gió thổi, ta có thể chùn bước. Nhưng chính kiên trì trong ơn Chúa giúp ta không quay về trước khi đạt bến bờ.

V. CÁC THỬ THÁCH TRÊN “ĐẠI DƯƠNG” CUỘC ĐỜI VÀ ĐỨC TIN

1. Sóng gió và bão táp: Thực tế khắc nghiệt

Dù khởi hành với nhiệt huyết, ai cũng sẽ gặp những đợt sóng gió:

  • Thất bại ban đầu: Như Phêrô từng “không bắt được gì,” ta cũng có thể trải qua nhiều nỗ lực vô ích.
  • Sự phản đối từ xung quanh: Gia đình, bạn bè, xã hội đôi khi không ủng hộ, chê cười hoặc cản trở.
  • Khó khăn về tài chính, nguồn lực: Chuyến đi nào cũng cần chi phí, vật chất. Thiếu thốn có thể khiến ta nao núng.

2. Cám dỗ quay lại bờ cũ

Trong hành trình ra khơi, không ít lần chúng ta muốn quay lui:

  • Cảm giác an toàn của bờ cũ: Bến đỗ quen thuộc cho ta ảo tưởng rằng ít nhất ở đó ta không gặp sóng to gió lớn.
  • Sự thiếu kiên nhẫn: Con người ngày nay quen với kết quả nhanh, khi không thấy “mẻ cá” ngay, ta dễ bỏ cuộc.
  • Nỗi nhớ sự ổn định: Cuộc sống trên “biển khơi” đòi hỏi liên tục thích nghi, ta có thể “mệt mỏi” và thèm về lại chỗ cũ, dù biết chỗ đó chẳng còn gì mới.

3. Thử thách nội tâm: Hoài nghi và ngã lòng

  • Hoài nghi chính mình: “Tôi có thật sự được kêu gọi không? Tôi có đủ khả năng không?”
  • Hoài nghi Thiên Chúa: “Tại sao Ngài để tôi cô đơn thế này? Tại sao tôi cầu nguyện hoài vẫn không thấy thay đổi?”
  • Ngã lòng và trầm cảm: Có người rơi vào trạng thái bế tắc, cảm giác mình làm gì cũng vô dụng, dẫn đến stress, trầm cảm.

4. Cơn bão “tự mãn” và “kiêu ngạo”

Không chỉ có sóng gió tiêu cực, mà đôi khi thành công cũng là một thử thách ngầm.

  • Khi mẻ cá bội thu, ta dễ quên mất Đấng đã ban ơn. Tự mãn, kiêu ngạo, nghĩ rằng đó hoàn toàn do tài năng của ta.
  • Điều này nguy hiểm vì nó làm ta mất khiêm nhường, dần xa rời nguồn ân sủng.

VI. THÀNH QUẢ VÀ Ý NGHĨA CUỐI CÙNG KHI RA KHƠI CÙNG CHÚA

1. Mẻ cá lạ lùng: Hồng ân bất ngờ

Câu chuyện Phêrô cho thấy: khi tin tưởng và vâng phục, kết quả đôi lúc vượt quá mọi mong đợi.

  • Không phải lúc nào mẻ cá cũng đến sớm, nhưng Chúa không bao giờ thất hứa.
  • Mẻ cá ấy có thể không phải là tiền bạc, nhưng là niềm vui, sự bình an, một trái tim được biến đổi, hay một công việc sinh ích cho cộng đồng.

2. Khám phá bản thân và trưởng thành

Hành trình “ra khơi” giúp ta:

  • Phát hiện năng lực tiềm ẩn: Qua thử thách, ta nhận ra sức bền, sự sáng tạo và can đảm của mình.
  • Rèn luyện đức tính: Kiên trì, nhẫn nại, đối nhân xử thế tốt hơn.
  • Trở nên chứng nhân: Câu chuyện cá nhân ta có thể truyền cảm hứng cho người khác dám “ra khơi.”

3. Sự đổi mới trong tương quan với Chúa

  • “Ra khơi” với Chúa càng làm ta thân thiết với Ngài. Bởi lẽ, chính trên biển cả bão tố, ta học cách cầu nguyện khẩn thiết, bám vào Chúa như chiếc phao cứu sinh.
  • Nhờ vậy, mối tương quan trở nên sâu sắc: Ta không còn chỉ “biết về” Chúa, mà trải nghiệm sự hiện diện quyền năng và đầy yêu thương của Ngài.

4. Góp phần xây dựng Nước Trời

Khi người tín hữu can đảm ra khơi, họ:

  • Mang Tin Mừng đến những “vùng biển” chưa được rao giảng, hoặc những môi trường còn “hững hờ” với đức tin.
  • Phục vụ những người nghèo khổ, bất hạnh, xa lạ. Từ đó, làm lớn mạnh tình yêu và công bằng xã hội.
  • Xây dựng cộng đoàn: Một tâm hồn “ra khơi” sẽ đóng góp vào Giáo Hội bằng nhiệt huyết, kinh nghiệm, sẵn sàng trở nên muối men trong lòng thế giới.

VII. GỢI Ý CỤ THỂ ĐỂ DÁM “RA KHƠI”

1. Dành thời gian cầu nguyện, tĩnh tâm

  • Mỗi ngày hãy dành ít phút lặng lẽ, đối thoại với Chúa, xin ơn soi sáng về hướng đi.
  • Tham gia tĩnh tâm, linh thao để nghe rõ tiếng Chúa hơn.

2. Dấn thân phục vụ, nhỏ bé nhưng kiên trì

  • Bắt đầu bằng những hành động nhỏ: Giúp đỡ một người xung quanh, tham gia một nhóm thiện nguyện, đọc sách thiêng liêng…
  • Chính trong các việc nhỏ, ta sẽ thấy “mẻ cá” ân sủng và dần dần mở rộng được chân trời của mình.

3. Tìm người đồng hành, đừng một mình

  • Tâm sự với linh hướng hoặc những anh chị có kinh nghiệm sống đức tin.
  • Tham gia hội đoàn, nhóm cầu nguyện, hoặc các tổ chức tông đồ giáo dân.

4. Học hỏi và rèn luyện không ngừng

  • Đọc sách, tham gia khóa học về thần học, giáo lý, kỹ năng sống để tự trang bị “nhiên liệu” và “bản đồ” cho hành trình.
  • Cập nhật kiến thức xã hội, văn hóa, khoa học, để “ra khơi” không lạc lõng với thời đại.

5. Xác định mục tiêu và kiên trì theo đuổi

  • Đặt ra mục tiêu rõ ràng: Tôi muốn “ra khơi” trong lĩnh vực nào (làm kinh tế, học thuật, tu trì, truyền giáo…)? Trong thời gian bao lâu?
  • Lập kế hoạch cụ thể, sẵn sàng linh hoạt khi Chúa dắt ta đến những con đường khác.

VIII. KẾT LUẬN: HÃY CAN ĐẢM “RA KHƠI” VÀ TIN TƯỞNG

“Ra khơi” luôn là một hình ảnh vừa đẹp đẽ, vừa đầy thách đố. Đẹp vì đó là lúc chúng ta dám vượt qua chính mình để đi tới những chân trời bao la của cuộc sống và của ơn gọi. Thách đố vì biển cả không yên ả, đòi hỏi chúng ta trả giá bằng sự cố gắng, lòng dũng cảm và cả niềm tin sâu xa vào Thiên Chúa.

Thế nhưng, Chúa Giêsu – Đấng mời gọi các môn đệ “chèo ra chỗ nước sâu” – không phải là một “hải trưởng” đứng ngoài quan sát, mà chính Ngài cùng đi với chúng ta. Ngài từng tuyên bố:

“Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20).

Dù trong cuộc sống thường nhật, hay trong đời sống thiêng liêng, nếu chúng ta bắt đầu từ niềm tin, từ Lời Chúa, và từ sự đồng hành của cộng đoàn, chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy điểm tựa. Có thể, chúng ta sẽ gặp mưa bão, đôi lần vấp ngã, hay phải rơi vào sự tăm tối. Nhưng qua tất cả, người tin Chúa luôn xác tín rằng Chúa đã nhìn thấy và chuẩn bị sẵn mẻ cá lạ lùng cho những ai dám dựa vào Lời Ngài.

“Ra khơi từ đâu?” – Từ tâm hồn khiêm nhườngquyết tâm phó thác vào Chúa. Từ việc biết mìnhbiết Chúa, từ tình liên đới với cộng đoànlòng nhiệt thành đối với sứ mạng Tin Mừng. Từ đó, hành trình “ra khơi” sẽ không còn đơn độc hay vô hướng, mà trở thành cuộc phiêu lưu thiêng liêng tuyệt vời, đưa chúng ta đến sự trưởng thành toàn diện, đồng thời góp phần xây dựng Nước Trời ngay trong thế giới này.

Nguyện chúc mỗi chúng ta, sau khi chiêm nghiệm những lời này, có thêm dũng khítâm hồn thanh thoát để đáp lại tiếng mời gọi của Chúa Giêsu:

“Hãy chèo ra chỗ nước sâu và thả lưới…”

Và mong rằng, khi đã can đảm ra khơi, chúng ta sẽ được trao tặng mẻ cá dồi dào của niềm vui, bình an và ơn cứu độ. Đừng sợ! Chúa đang ở trên thuyền với chúng ta, chờ đợi chúng ta chủ động nâng buồm, nắm lái và tiến tới.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!