Kỹ năng sống

LỜI XIN LỖI CHƯA TỪNG NÓI (Truyện ngắn của Lm. Anmai, CSsR)

LỜI XIN LỖI CHƯA TỪNG NÓI

Dưới chân đồi xanh mướt, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận và tiếng chuông nhà thờ vang vọng mỗi buổi chiều tà, ngôi làng nhỏ mang tên Đồng Lúa hiện lên như một bức tranh yên bình. Ở trung tâm làng, trường học Thánh Tâm đứng lặng lẽ, với những dãy nhà đơn sơ, tường quét vôi trắng và mái ngói đỏ đã phai màu theo thời gian. Dù nhỏ bé, Thánh Tâm là niềm tự hào của cả cộng đồng, nơi hàng thế hệ học sinh được nuôi dưỡng không chỉ bằng tri thức mà còn bằng những giá trị Công giáo sâu sắc: lòng nhân ái, sự khiêm nhường, và đức tin vào Thiên Chúa. Cha xứ, một người đàn ông hiền hậu với nụ cười ấm áp, thường nhắc nhở trong các thánh lễ: “Hãy sống như Chúa Giêsu, biết yêu thương và cúi mình trước sự thật.”

Trong số những thầy cô từng dạy tại Thánh Tâm, không ai để lại dấu ấn sâu đậm như thầy Minh. Thầy không chỉ là một giáo viên, mà là một biểu tượng. Với bằng tiến sĩ từ một trường đại học danh giá ở nước ngoài, thầy Minh là niềm tự hào của cả làng Đồng Lúa. Người ta kể rằng thầy có thể giải những bài toán phức tạp chỉ bằng vài nét phấn trên bảng đen, hay phân tích một đoạn Kinh Thánh với sự uyên thâm khiến cả những bậc trưởng lão trong làng cũng phải kính nể. Học sinh của thầy, từ những đứa trẻ chân đất đến những cô cậu con nhà khá giả, đều ngưỡng mộ tài năng của thầy. Nhưng, như cái bóng dài của ánh sáng, sự tài giỏi ấy luôn đi kèm một khuyết điểm lớn: thầy Minh không bao giờ xin lỗi, dù sai lầm của thầy có rõ ràng đến đâu. Lòng kiêu ngạo của thầy, như một bức tường vô hình, khiến nhiều người vừa kính vừa sợ.

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng mùa thu, khi những cơn gió mát lành thổi qua làng, mang theo mùi hương của lúa chín và hoa cỏ. An, một cậu học sinh lớp tám, bước vào lớp học với tâm trạng háo hức. An không phải là học sinh xuất sắc nhất, nhưng cậu có một trí óc sắc bén và một trái tim nhạy cảm. Mẹ cậu, bà Hoa, là một người phụ nữ sùng đạo, luôn dạy cậu rằng lòng trung thực và khiêm nhường là những đức tính quan trọng nhất của một người Công giáo. “Con ơi,” bà từng nói, giọng trầm ấm, “dù con có tài giỏi đến đâu, nếu không biết nhận sai, lòng kiêu ngạo sẽ che mờ ánh sáng của Chúa trong con.”

Hôm đó, lớp của An có tiết Toán với thầy Minh. Như thường lệ, thầy bước vào lớp với dáng vẻ tự tin, bộ vest phẳng phiu và cặp kính gọng vàng sáng lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ. “Các em, hôm nay chúng ta sẽ học về phương trình bậc hai,” thầy tuyên bố, giọng vang vọng như một vị linh mục đang giảng đạo. Cả lớp im phăng phắc, chăm chú lắng nghe. Thầy bắt đầu viết công thức lên bảng, những nét phấn bay nhanh như một vũ điệu. Nhưng An, với đôi mắt tinh tường, nhận ra một điều bất thường. Công thức mà thầy viết có vẻ không đúng. Cậu lặng lẽ giở sách giáo khoa ra kiểm tra, và quả nhiên, thầy đã nhầm một dấu trừ thành dấu cộng trong bước giải.

An ngập ngừng. Cậu biết thầy Minh không thích bị học sinh chất vấn. Trong làng, ai cũng biết thầy là người “không bao giờ sai”. Nhưng lòng trung thực trong cậu trỗi dậy, như ngọn lửa nhỏ nhưng kiên định. Cậu giơ tay, giọng run run: “Thưa thầy, em nghĩ công thức ở bước này sai rồi ạ. Dấu trừ phải ở trước b bình phương, chứ không phải dấu cộng.”

Cả lớp quay lại nhìn An, không khí trở nên căng thẳng. Lan, cô bạn thân của An, một cô bé sùng đạo và luôn tin vào sự công bằng, nháy mắt ủng hộ. Nhưng cũng có những tiếng xì xào từ đám học sinh luôn thần thánh hóa thầy Minh, đặc biệt là Tùng, cậu học sinh xuất sắc nhất lớp và cũng là “đệ tử” trung thành của thầy. Thầy Minh dừng bút, quay lại nhìn An với ánh mắt lạnh lùng. “Em nói tôi sai?” thầy hỏi, giọng trầm nhưng đầy uy quyền, như thể cả thế giới phải im lặng trước lời thầy.

An nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, nhưng vẫn kiên định: “Dạ, em chỉ nghĩ là… em đã kiểm tra trong sách, và công thức đúng phải là…”

Chưa kịp để An nói hết, thầy Minh cắt lời: “An, em tưởng em thông minh hơn thầy sao? Tôi đã dạy môn này hơn ba mươi năm, còn em thì mới học được vài tháng. Ngồi xuống và đừng làm mất thời gian của lớp.”

Mặt An đỏ bừng, cảm giác xấu hổ xen lẫn tức giận. Cậu ngồi xuống, không dám ngẩng mặt lên, đôi tay nắm chặt mép bàn. Đám bạn trong lớp chia thành hai phe rõ rệt. Tùng và nhóm của cậu ta cười khúc khích, cho rằng An tự cao khi dám chất vấn thầy. “Cậu ta tưởng mình là ai chứ?” Tùng thì thầm với đứa bạn bên cạnh, giọng đầy mỉa mai. Trong khi đó, Lan và một vài đứa khác, như Nam – một cậu bé trầm tính nhưng rất công bằng – thì bênh vực An. “Tớ thấy An nói đúng mà,” Lan nói nhỏ với Nam. “Thầy sai thật, nhưng thầy không bao giờ chịu nhận đâu.”

Buổi học trôi qua trong không khí nặng nề. An không còn tập trung được nữa, tâm trí cậu bị ám ảnh bởi ánh mắt lạnh lùng của thầy Minh và tiếng cười khẩy của Tùng. Sau giờ học, Lan chạy theo An, an ủi: “Cậu đừng buồn. Thầy giỏi thật, nhưng không phải lúc nào thầy cũng đúng. Cậu dám nói ra là đúng rồi. Chúa thấy lòng trung thực của cậu.”

An gật đầu, nhưng trong lòng cậu vẫn nặng trĩu. Cậu về nhà, kể lại chuyện cho mẹ. Bà Hoa lắng nghe, đôi mắt hiền từ nhìn cậu. “An, con đã làm đúng,” bà nói. “Nhưng con cũng phải học cách tha thứ. Thầy Minh có thể sai, nhưng thầy vẫn là người dạy dỗ con. Hãy cầu nguyện cho thầy, để Chúa mở lòng thầy.”

Lời mẹ khiến An suy nghĩ. Cậu bắt đầu cầu nguyện mỗi tối, không chỉ cho bản thân mà còn cho thầy Minh, hy vọng một ngày thầy sẽ thay đổi. Nhưng những ngày sau đó, mọi chuyện không hề dễ dàng. Sự cố trong lớp Toán lan khắp trường Thánh Tâm, trở thành đề tài bàn tán của học sinh. Một số em bắt đầu để ý hơn đến những lần thầy Minh sai sót. Có lần, thầy chấm sai điểm bài kiểm tra của một học sinh, khiến em đó bị điểm thấp hơn thực tế. Khi học sinh đó trình bày, thầy chỉ lạnh lùng nói: “Tôi không bao giờ chấm sai. Chắc chắn em làm bài không tốt.” Một lần khác, thầy trách nhầm Nam vì tội nói chuyện trong lớp, dù Nam chỉ đang lặng lẽ đọc sách. Mỗi lần như vậy, thầy đều tìm cách lấp liếm hoặc đổ lỗi cho người khác, khiến nhiều học sinh bắt đầu mất đi sự kính nể dành cho thầy.

Nhưng không phải ai cũng nhận ra khuyết điểm của thầy Minh. Tùng và đám “đệ tử” của thầy vẫn một mực bênh vực thầy, cho rằng thầy là người hoàn hảo và những ai chỉ trích thầy chỉ là ganh tỵ. “Thầy Minh là tiến sĩ, mấy người hiểu gì mà dám nói thầy sai?” Tùng từng lớn tiếng trong một cuộc tranh cãi ở sân trường. Sự mù quáng của Tùng khiến An và Lan thất vọng, nhưng họ cũng hiểu rằng lòng trung thành đôi khi có thể che mờ sự thật.

Một ngày nọ, trong giờ học Kinh Thánh, thầy Minh giảng về câu chuyện người Samaritanô nhân hậu. Thầy nói về lòng thương xót và sự tha thứ, nhấn mạnh rằng Chúa luôn mở rộng vòng tay với những ai biết quay về. An lắng nghe, nhưng trong lòng cậu không khỏi thắc mắc: nếu thầy tin vào sự tha thứ, tại sao thầy lại không thể nhận sai và xin lỗi? Cậu giơ tay, hỏi: “Thưa thầy, nếu một người làm sai nhưng không xin lỗi, liệu Chúa có tha thứ cho họ không?”

Câu hỏi của An khiến cả lớp im lặng. Thầy Minh nhìn cậu, ánh mắt thoáng một chút khó chịu, nhưng rồi thầy trả lời: “Chúa tha thứ cho những ai có lòng ăn năn thực sự, dù họ có nói ra hay không.” Câu trả lời của thầy khiến An thất vọng. Cậu cảm thấy thầy đang né tránh, không muốn đối diện với chính mình.

Lan, ngồi cạnh An, thì thầm: “Cậu đừng mong thầy thay đổi ngay. Nhưng tớ tin, nếu cậu tiếp tục cầu nguyện, Chúa sẽ làm điều gì đó.” Lời động viên của Lan khiến An lấy lại niềm tin. Cậu quyết định không từ bỏ, không chỉ vì bản thân mà còn vì những học sinh khác, những người cũng từng bị tổn thương bởi sự cứng nhắc của thầy Minh.

Thời gian trôi qua, An bước vào lớp chín, rồi lớp mười. Cậu trưởng thành hơn, không chỉ trong học vấn mà còn trong đức tin. Cậu tham gia tích cực vào các hoạt động của giáo xứ, từ ca đoàn đến nhóm giúp đỡ người nghèo. Những buổi cầu nguyện và chia sẻ với cha xứ giúp An nhận ra rằng, để thay đổi một người, đôi khi cần kiên nhẫn và tình yêu thương, giống như cách Chúa vẫn kiên nhẫn với mỗi con người.

Trong khi đó, thầy Minh vẫn là chính mình: tài giỏi, uy quyền, nhưng cũng đầy kiêu ngạo. Tuy nhiên, một sự kiện bất ngờ đã làm lung lay bức tường mà thầy dựng lên. Một buổi chiều, trong giờ kiểm tra Toán, thầy Minh vô tình làm rơi một xấp bài kiểm tra xuống sàn. Những tờ giấy bay tứ tung, và một học sinh, cô bé tên Hương, vội vàng chạy đến giúp thầy nhặt. Trong lúc nhặt, Hương vô tình làm rách một tờ bài kiểm tra. Thầy Minh, theo thói quen, quát lên: “Em làm gì mà bất cẩn vậy? Bài kiểm tra này quan trọng lắm!”

Hương cúi đầu, nước mắt lăn dài. Cô bé lắp bắp xin lỗi, nhưng thầy Minh không màng đến, chỉ ra lệnh: “Đi về chỗ!” Cả lớp im lặng, không ai dám lên tiếng. Nhưng sau giờ học, Lan, với lòng can đảm của mình, quyết định tìm thầy Minh. Cô bé gõ cửa phòng giáo viên, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định: “Thưa thầy, em nghĩ thầy hơi nặng lời với Hương. Em ấy chỉ muốn giúp thầy thôi.”

Thầy Minh nhìn Lan, ánh mắt thoáng một chút ngạc nhiên. Thầy im lặng một lúc, rồi nói: “Cô bé, thầy biết thầy đang làm gì. Đừng dạy thầy cách cư xử.” Nhưng lần này, giọng thầy không còn cứng rắn như trước. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, thầy bắt đầu cảm nhận được điều gì đó.

Tối hôm đó, Lan kể lại chuyện cho An. Cậu mỉm cười, nói: “Cậu làm tốt lắm, Lan. Có thể thầy chưa thay đổi, nhưng cậu đã gieo một hạt giống. Tớ tin Chúa sẽ làm phần còn lại.”

An lớn lên và rời khỏi trường Thánh Tâm. Cậu thi đỗ vào một trường đại học danh giá, trở thành một kỹ sư trẻ tuổi đầy triển vọng. Nhưng những ký ức về thầy Minh và ngôi trường nhỏ vẫn in đậm trong tâm trí cậu. Cậu nhớ những buổi học đầy cảm hứng, nhưng cũng nhớ những lần thầy Minh từ chối nhận sai, khiến trái tim cậu và nhiều bạn bè khác tổn thương. An luôn tự nhủ rằng, dù thành công đến đâu, cậu sẽ không bao giờ để lòng kiêu ngạo che mờ trái tim mình.

Nhiều năm sau, khi An đã có một sự nghiệp ổn định, cậu nhận được tin rằng thầy Minh đã nghỉ hưu. Một buổi chiều, nhân dịp về thăm làng Đồng Lúa, An quyết định đến thăm thầy. Ngôi nhà của thầy Minh nằm ở cuối làng, nhỏ nhắn nhưng gọn gàng, với một khu vườn đầy hoa sứ thơm ngát. Thầy Minh giờ đã già, tóc bạc trắng, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo như ngày nào. Thầy mời An vào nhà, và hai thầy trò ngồi trò chuyện bên tách trà nóng.

Trong câu chuyện, An nhắc lại sự cố năm xưa, khi cậu dám chỉ ra lỗi sai của thầy trong lớp Toán. Cậu mỉm cười, nói: “Thưa thầy, hồi đó em chỉ muốn học đúng thôi. Em không có ý xúc phạm thầy.”

Thầy Minh im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ, nơi những cánh đồng lúa đang đung đưa trong gió. Rồi thầy thở dài, giọng trầm buồn: “An, thầy biết thầy không hoàn hảo. Nhưng… thầy đã quen với việc phải giữ uy tín trước học sinh. Thầy nghĩ nếu nhận sai, học trò sẽ không còn tôn trọng thầy nữa.”

An lặng lẽ gật đầu. Cậu hiểu rằng lòng kiêu ngạo của thầy Minh không phải là sự ác ý, mà là một bức tường mà thầy tự dựng lên để bảo vệ chính mình. Nhưng cậu cũng biết rằng, chính bức tường ấy đã khiến nhiều thế hệ học trò không thể yêu mến thầy như họ đáng lẽ đã làm.

“Thưa thầy,” An nói, giọng chân thành, “em học được từ mẹ em rằng, một lời xin lỗi không làm chúng ta nhỏ đi, mà làm chúng ta lớn lên trong mắt Chúa và mọi người. Em mong một ngày nào đó, thầy sẽ thấy điều đó.”

Thầy Minh không đáp, nhưng ánh mắt thầy thoáng một chút xúc động. An đứng dậy, chào thầy và rời đi, mang theo hy vọng rằng, dù muộn màng, thầy Minh sẽ tìm thấy sự khiêm nhường mà thầy đã đánh mất.

Một năm sau, An nhận được một lá thư từ thầy Minh. Trong thư, thầy viết: “An, thầy đã suy nghĩ rất nhiều về những lời em nói. Thầy đã sai khi để lòng kiêu ngạo che mờ trái tim mình. Thầy xin lỗi, không chỉ em, mà cả những học sinh mà thầy đã từng làm tổn thương. Thầy hy vọng vẫn còn kịp để sửa chữa những lỗi lầm ấy.”

Đọc lá thư, An mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi. Cậu biết rằng, dù muộn màng, thầy Minh cuối cùng cũng đã tìm thấy ánh sáng của sự khiêm nhường. Cậu mang lá thư đến nhà thờ Thánh Tâm, quỳ trước tượng Chúa Giêsu và cầu nguyện, cảm tạ Chúa vì đã chạm đến trái tim thầy Minh.

Câu chuyện về thầy Minh và ngôi trường Thánh Tâm trở thành một bài học lớn trong làng Đồng Lúa. Người ta kể lại nó cho con cháu, như một lời nhắc nhở rằng tài năng, dù lớn lao đến đâu, cũng sẽ trở nên vô nghĩa nếu thiếu đi lòng khiêm nhường và sự chân thành. Với An, những ngày tháng đi học tại Thánh Tâm là hành trình trưởng thành, nơi cậu học được rằng, một trái tim biết yêu thương, tha thứ và cúi mình trước sự thật sẽ luôn tìm thấy ánh sáng của đức tin, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu.

Nhiều năm sau, An trở thành một người có tiếng trong làng, không chỉ vì sự nghiệp thành công mà còn vì lòng nhân ái và đức tin sâu sắc. Cậu thường quay về Thánh Tâm, kể lại câu chuyện của thầy Minh cho các thế hệ học sinh mới. Mỗi lần tiếng chuông nhà thờ vang lên, An lại nhớ đến thầy – không chỉ là một người thầy tài giỏi, mà còn là một bài học sống động về sức mạnh của sự tha thứ và lòng khiêm nhường.

Lan, giờ đã trở thành một giáo viên tại Thánh Tâm, cũng tiếp tục truyền cảm hứng cho học sinh bằng câu chuyện về thầy Minh. Cô dạy các em rằng, một người thầy không chỉ cần kiến thức, mà còn cần một trái tim biết lắng nghe và sửa sai. Nam, người bạn trầm tính ngày xưa, giờ là một linh mục trẻ, thường nhắc đến thầy Minh trong các bài giảng, như một ví dụ về việc Chúa có thể thay đổi trái tim con người, dù phải mất nhiều thời gian.

Thầy Minh, trong những năm cuối đời, trở nên gần gũi hơn với cộng đồng. Thầy tham gia các hoạt động của giáo xứ, giúp đỡ những học sinh nghèo và chia sẻ kinh nghiệm với các giáo viên trẻ. Dù không còn đứng trên bục giảng, thầy vẫn là một phần không thể thiếu của Thánh Tâm, không phải vì tài năng, mà vì sự thay đổi muộn màng nhưng đầy ý nghĩa của thầy.

Câu chuyện về thầy Minh và ngôi trường Thánh Tâm lan tỏa qua nhiều thế hệ, từ những đứa trẻ chân đất ngày xưa đến những học sinh mới của trường. Mỗi lần tiếng chuông nhà thờ vang lên, người ta lại nhớ đến thầy Minh – không chỉ là một người thầy tài giỏi, mà còn là một bài học sống động về việc làm thế nào để trở thành một người Công giáo chân chính, với trái tim rộng mở và lòng khiêm nhường trước Thiên Chúa. Và trong trái tim mỗi người, từ An, Lan, đến những học sinh mới, câu chuyện ấy là lời nhắc nhở rằng, một lời xin lỗi chân thành có thể chữa lành những vết thương, thắp sáng những con đường, và đưa con người đến gần hơn với ánh sáng của Chúa.

Lm. Anmai, CSsR

Bài viết liên quan

Back to top button
error: Content is protected !!