CON BỌ CHÉT!
Các nhà khoa học đã làm thí nghiệm với con bọ chét, họ đặt nó lên bàn. Khi vỗ bàn, con bọ chét vội vàng nhảy lên, nhảy lên đến độ cao gấp một trăm lần cơ thể nó.
Sau đó, người ta cho nó vào một lọ thuỷ tinh đậy nắp lại để nó nhảy thử: lần này con bọ chét đụng phải nắp thuỷ tinh. Sau nhiều lần, con bọ chét đã thay đổi độ cao của bước nhảy cho phù hợp với hoàn cảnh, mỗi lần nhảy luôn giữ một độ cao dưới đỉnh nắp.
Lần sau người ta lại tiếp tục thay đổi độ cao của nắp thuỷ tinh, con bọ chét sau vài lần đụng phải nắp đã chủ động nhảy thấp hơn. Cuối cùng, khi nắp thuỷ tinh đậy gần sát, con bọ chét lúc này không nhảy được nữa.
Các nhà khoa học lại mở nắp thuỷ tinh ra, đặt nó lên bàn. Con bọ chét không nhảy nữa. Nó đã đổi thành “bò chét” rồi!
Bọ chét biến thành “bò chét”, không phải vì nó đã mất đi khả năng nhảy, mà do nhiều lần thất bại nên tự thay đổi và hạn chế khả năng vốn có. Điều đáng buồn nhất là ở đây, khi nắp thuỷ tinh kia trên thực tế đã không còn tồn tại, nó cũng không còn đủ dũng cảm để “thử thêm lần nữa”. Nắp thuỷ tinh đã nằm trong tiềm thức của nó. Dục vọng và bản năng của hành động đã bị bản thân nó bóp chết! Các nhà khoa học gọi hiện tượng này là “tự đặt giới hạn cho bản thân”.
Có rất nhiều người chúng ta cũng giống trường hợp này. Trong quá trình sống đã gặp phải thất bại, đã học quen dần với thất bại, đánh mất tự tin và dũng khí. Từ từ họ đã tạo nên tính cách và diện mạo yếu đuối, do dự, tự ti, không dám mạnh dạn, không dám dốc sức. Khi đó họ cũng giống như “bò chét” mà thôi! st