
ĐỜI LINH MỤC CẢM THẤY THẤT BẠI
Trong một làng đồng bào vùng sâu nép mình bên rẫy cà phê hiền hòa.. Nhưng có một buổi chiều định mệnh mà vị linh mục chưa già nhưng cũng không còn trẻ, cha Antôn Maria, mãi mãi không thể quên – buổi chiều mà ngài tưởng chừng như ơn gọi của mình đã chạm đến bờ vực thất bại. Đó là một ngày u ám, không chỉ vì bầu trời xám xịt, mà còn vì những gì xảy ra đã khiến lòng ngài nặng trĩu một nỗi buồn khó tả. Nhưng chính trong bóng tối của sự thất vọng ấy, ánh sáng của Thiên Chúa đã lặng lẽ tỏa rạng, để rồi nhiều năm sau, Cha mới nhận ra rằng thất bại của con người lại là khởi đầu cho chiến thắng của ân sủng.
Chiều hôm ấy, như mọi ngày, cha Antôn Maria chuẩn bị Thánh Lễ với tất cả sự chu đáo và nhiệt thành. Ngài lau chùi bàn thờ, sắp xếp chén thánh, và chọn những bài đọc mà Cha đã suy niệm kỹ lưỡng để chia sẻ với giáo dân. Chuông hiệu vang lên, báo hiệu giờ Lễ bắt đầu, nhưng khi Cha bước ra từ phòng áo, đôi mắt ngài chỉ gặp một khoảng trống lạnh lẽo. Không một bóng người. Những hàng ghế gỗ trơn bóng, được lau chùi sạch sẽ, đứng im lìm như những chứng nhân câm lặng cho sự cô đơn của ngài.
Sau 15 phút chờ đợi, ba đứa trẻ rụt rè bước vào, đôi dép cao su lẹp kẹp trên nền đá cũ kỹ. Chúng ngồi nép vào nhau ở hàng ghế đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn lên cha như chờ đợi điều gì đó. Cha Antôn Maria mỉm cười gượng gạo, lòng thầm nghĩ: “Chỉ có ba đứa trẻ thôi sao?” Nhưng ngài vẫn không nản lòng. Rồi thêm 20 phút nữa trôi qua, hai người trẻ tuổi – một nam, một nữ – lặng lẽ bước vào, ngồi ở giữa nhà thờ, không nói không rằng. Với chỉ năm người tham dự, cha Antôn Maria tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục không. Nhưng rồi, ngài hít một hơi thật sâu, đặt tay lên cuốn Tin Mừng, và quyết định: “Dù chỉ có một người, ta vẫn sẽ dâng Thánh Lễ, vì Chúa vẫn đang hiện diện.”
Thánh Lễ bắt đầu, giọng cha Antôn Maria vang lên giữa không gian tĩnh mịch, từng lời kinh như những cánh chim nhỏ bay lượn trong nhà thờ vắng. Khi ngài bước lên giảng đài, một cặp vợ chồng trung niên lặng lẽ bước vào, ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Họ cúi đầu, ánh mắt xa xăm, như đang mang trong lòng một gánh nặng không thể sẻ chia. Cha Antôn Maria nhìn họ, lòng thoáng chút ấm áp, nhưng vẫn không xua tan được cảm giác cô đơn đang gặm nhấm ngài. Ngài giảng say sưa về tình yêu của Thiên Chúa, về lòng tha thứ và hy vọng, dù trong lòng ngài, một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại: “Tại sao giáo dân ở đây lại thờ ơ với Thánh Lễ đến vậy?”
Gần cuối bài giảng, cánh cửa nhà thờ lại khẽ mở. Một người đàn ông bước vào, dáng vẻ lôi thôi, quần áo rách rưới bám đầy bụi đất, tóc tai rối bù, và trên tay ông ta là một sợi dây thừng dài, cũ kỹ. Ông ngồi xuống góc khuất nhất, đôi mắt trũng sâu nhìn vô định. Cha Antôn Maria thoáng ngạc nhiên, nhưng Cha không dừng lại. Cha tiếp tục giảng, giọng nói vẫn trầm ấm, dù lòng cha giờ đây nặng trĩu thêm một nỗi thất vọng khó tả. “Chỉ có bảy người,” ngài nghĩ, “và một người còn chẳng giống giáo dân chút nào.”
Thánh Lễ kết thúc trong sự tĩnh lặng. Cha Antôn Maria ban phép lành, đôi tay Cha run nhẹ khi nâng cao chén thánh. Nhưng khi Cha bước xuống bàn thờ, lòng Cha như rơi vào một vực sâu. “Mình đã làm gì sai? Tại sao dân này lại lạnh nhạt đến vậy?” Cha tự vấn, cảm giác thất bại bao trùm lấy tâm hồn.
Chưa kịp nguôi ngoai nỗi buồn, khi vừa rời nhà nguyện để trở về cộng đoàn, cha Antôn Maria bất ngờ bị hai tên cướp chặn đường ngay trước cửa. Chúng hung hãn lao tới, đánh đập Cha không thương tiếc. Một tên giật lấy chiếc đồng hồ – kỷ vật gia đình Cha tặng ngày thụ phong – tên còn lại lục túi lấy đi ít tiền và một cuốn Kinh Thánh nhỏ mà Cha luôn mang theo. Đòn đau giáng xuống lưng, xuống vai, nhưng đau hơn cả là nỗi nhục nhã và bất lực trong lòng. Khi bọn cướp bỏ chạy, cha Antôn Maria nằm đó, trên nền đất lạnh, máu rỉ từ khóe môi, đôi mắt mờ đi vì nước mắt. “Chúa ơi, tại sao lại thế này?” Cha thì thầm, lòng ngập tràn thất vọng.
Những ngày sau đó, cha Antôn Maria vẫn tiếp tục sứ vụ, dù đôi tay còn băng bó, dù lòng vẫn mang vết thương. Cha tâm sự với một người bạn đồng môn: “Đó là ngày buồn thảm nhất trong đời linh mục của tôi. Một Thánh Lễ vắng tanh, một nhà nguyện lạnh nhạt, rồi còn bị cướp đánh ngay cửa nhà. Tôi cảm thấy mình thật sự thất bại. Nhưng dù sao, tôi vẫn sẽ làm mọi sự vì Chúa và cho Chúa.” Lời nói ấy không chỉ là sự an ủi bản thân, mà còn là lời tuyên xưng đức tin của một linh mục không đầu hàng trước nghịch cảnh.
Thời gian trôi qua, cha Antôn Maria gắn bó với làng nhỏ bé ấy được ít lâu. Dù giáo dân dần đông hơn, dù nhà nguyện rộn rã tiếng cười, Cha vẫn không quên cái ngày “thất bại” năm xưa.
Quay lại dâng lễ kỷ niệm 15 năm linh mục, Cha quyết định chia sẻ câu chuyện ấy trong Thánh Lễ, như một lời tâm tình với giáo dân về những khó khăn đầu đời mục vụ. Cha kể lại buổi chiều vắng vẻ, kể về bảy người ít ỏi tham dự, về người đàn ông lôi thôi với sợi dây thừng, và cả vụ cướp đau thương đêm hôm đó. Giọng Cha trầm xuống khi kết thúc: “Tôi đã nghĩ mình thất bại. Nhưng tôi tin rằng Chúa không bao giờ bỏ rơi tôi, và tôi vẫn tiếp tục sứ vụ với tất cả tình yêu.”
Khi Cha vừa dứt lời, một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng đứng lên từ hàng ghế giữa. Người chồng, với giọng nói nghẹn ngào, xin phép được chia sẻ:
“Thưa cha, chúng con chính là cặp đôi ngồi ở hàng ghế cuối trong câu chuyện cha kể. Mười lăm năm trước, gia đình chúng con đứng bên bờ vực tan vỡ. Chúng con đã quyết định ly dị, đã chuẩn bị ném lại nhẫn cưới trong nhà thờ – nơi chúng con từng thề hẹn – rồi sẽ đường ai nấy đi. Nhưng hôm ấy, khi bước vào, cha đang giảng. Chúng con định ra về ngay, nhưng không hiểu sao, chúng con ở lại. Bài giảng của cha về tình yêu tha thứ của Chúa đã chạm đến trái tim chúng con. Sau Thánh Lễ, chúng con nắm tay nhau, quyết định cho nhau một cơ hội. Hôm nay, chúng con đứng đây, gia đình hòa thuận, ba đứa con đang lớn lên trong hạnh phúc, tất cả là nhờ cha và lời Chúa qua cha ngày ấy.”
Nhà nguyện lặng đi trong xúc động. Chưa kịp định thần, một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch lãm, đứng lên từ hàng ghế gần bàn thờ. Ông là một thương gia giàu có, người thường xuyên giúp đỡ giáo xứ trong nhiều năm qua. Với giọng nói ấm áp, ông kể:
“Thưa cha, con chính là người đàn ông lôi thôi, dơ dáy, cầm sợi dây thừng mà cha nhắc đến. Mười lăm năm trước, con là một kẻ nghiện ngập, bị vợ con bỏ rơi vì những lần bạo hành trong cơn say. Đêm ấy, con tuyệt vọng, định treo cổ tự tử. Nhưng sợi dây đứt, con lê bước ra chợ mua dây mới. Trên đường, con thấy nhà thờ sáng đèn, một sức mạnh lạ lùng kéo con vào. Con ngồi đó, bẩn thỉu, xấu hổ, nhưng bài giảng của cha đã như ánh sáng xuyên qua bóng tối trong lòng con. Con bỏ sợi dây lại nhà thờ, quyết tâm làm lại cuộc đời. Giờ đây, con không còn nghiện ngập, gia đình con đoàn tụ, và con trở thành người như hôm nay – tất cả nhờ cha không bỏ cuộc trong cái ngày cha gọi là ‘thất bại’ ấy.”
Cha Antôn Maria đứng đó, sững sờ, nước mắt tuôn trào không kiềm chế được. Cha quỳ xuống trước bàn thờ, đôi tay run rẩy ôm lấy mặt, khóc như một đứa trẻ. Tất cả lặng im, rồi tiếng khóc của họ hòa cùng tiếng khóc của cha. Đó không phải là nước mắt của buồn đau, mà là nước mắt của niềm vui, của lòng biết ơn trước sự quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa. Ngày mà ngài tưởng là thất bại hóa ra lại là ngày gieo những hạt giống cứu rỗi, nảy mầm thành những phép màu không ai ngờ tới.
Cha đứng dậy, giọng nghẹn ngào: “Tôi đã nghĩ mình thất bại, nhưng hôm nay tôi hiểu rằng thất bại của tôi là chiến thắng của Chúa. Tôi chỉ là một khí cụ nhỏ bé trong tay Ngài, và Ngài đã dùng tôi để làm nên những điều lớn lao.”
Bài học từ sự thất bại
Nhiệt tâm trong sứ vụ: Khi thực hành ơn gọi, dù là linh mục, cha mẹ, hay bất kỳ ai trong đời sống, chúng ta hãy làm hết sức mình với lòng nhiệt thành, không quá bận tâm đến con số hay kết quả trước mắt. Năm người, bảy người, hay chỉ một người – điều quan trọng là chúng ta đã gieo hạt giống của Chúa, và hạt giống ấy sẽ nảy mầm theo thời gian của Ngài.
Trọn vẹn với bổn phận: Mỗi ngày, hãy làm tốt những gì Chúa trao phó – trong gia đình, xã hội, Giáo hội. Chúng ta là khí cụ của Chúa, và dù nhỏ bé, chúng ta vẫn có thể góp phần vào công trình cứu độ vĩ đại của Ngài.
Kiên trì trong thử thách: Có những lúc chúng ta cảm thấy tồi tệ, chán nản, thất vọng, nhưng đừng bỏ cuộc. Hãy làm hết sức mình theo sự hướng dẫn của lương tâm và Chúa Thánh Thần. Kết quả không nằm trong tay chúng ta, mà trong kế hoạch của Chúa – một kế hoạch luôn vượt xa trí tưởng tượng của con người.
Thiên Chúa biến đổi mọi sự: Ngài có thể dùng những điều tầm thường, xấu xa – một Thánh Lễ vắng vẻ, một kẻ nghiện ngập, một tên cướp – để tạo nên những chiến thắng phi thường. Thất bại của con người không bao giờ là thất bại trong mắt Chúa, nếu chúng ta đặt niềm tin vào Ngài.
Kết Luận: Thất bại là khởi đầu của ân sủng
Ngày ấy, cha Antôn Maria nghĩ mình đã thất bại vì bị hiểu lầm, bị đẩy đi nơi khác vì sự ganh ghét, nhưng chính trong cái ngày tưởng chừng u tối ấy, Thiên Chúa đã gieo những hạt giống cứu rỗi. Một gia đình tan vỡ được hàn gắn, một kẻ tuyệt vọng tìm lại đời sống, một tên cướp trở thành người phục vụ Chúa – tất cả bắt đầu từ sự kiên trì của một linh mục không bỏ cuộc. Câu chuyện của cha Antôn Maria nhắc nhở rằng: trong đời sống đức tin, không có thất bại thực sự, chỉ có những khoảnh khắc Chúa dùng để viết nên những phép màu.
Hãy cứ làm, cứ tin, và cứ yêu – phần còn lại, hãy để Chúa tính.
Lm. Anmai, CSsR